Vũ Hải Đăng thở dài một hơi nhìn bóng lưng cậu rời đi. Đúng là một ngày xui xẻo, kể từ khi gặp cậu những điều không may mắn liên tục đến với anh. Kết thúc ca làm việc đầy mệt mỏi, anh về nhà nằm lên chiếc giường êm của mình thì chuông điện thoại vang lên.
" Bảo bối ơi ! Tại sao mình nhắn cậu không phản hồi, gọi cũng không trả lời ? Có biết lo lắng lắm không ? Nếu lần này cậu mà còn mất tăm mất tích thì mình sẽ về trông coi cậu đấy ! "
Vừa mở máy thì giọng nói ai oán vang lên khiến anh không kịp chen lời.
" Rồi rồi, mình xin lỗi ! Cậu cứ nghỉ ngơi đi, nghỉ cho khỏe đừng đi lại nhiều sẽ mất sức. "
" Cậu đang lo lắng cho mình hả ? Haha, tự nhiên thấy chờ đợi xứng đáng ghê ! "
" Hôm nay mình hơi bận, nghỉ một chút rồi lại chấm bài cho sinh viên tiếp. Mình vẫn ổn mà, không cần lo đâu ! "
Người ở đầu máy bên kia còn mè nheo một lúc mới chịu tắt máy để anh yên ổn. Nhìn chiếc điện thoại trước mặt, anh bỗng mỉm cười. Mọi sự mệt mỏi, khó chịu của ngày hôm nay bay đi hết. Uống một cốc nước, anh ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công cuộc chấm bài. Đến bài của Đỗ Duy Đức, anh cố tình chấm kĩ hơn nhưng lại khiến anh vừa bất ngờ đen xen chút thất vọng. Cả bài đều đúng hết, không có lỗi sai nào cả. Vốn dĩ muốn dùng bài kiểm tra này để khịa cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-yeu/3574323/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.