Thật ra là không hẳn khóc, nhưng trong lúc thả hồn đi bốn phương tám hướng ngắm trời ngắm đất ngắm mây thì bắt gặp một cô bé đang đứng lúng túng ngó quanh dưới tán phượng, mắt liên tục ráo hoảnh. Tôi biết cái cảm giác ấy chứ, tôi bị lạc tận hai lần trên phố thị xa hoa. Ngày đấy chẳng có ai đến giúp tôi cả, tôi như một cô bé bất hạnh đứng dưới cái nắng chói chang. Đến bây giờ, tôi vẫn rất thấm cái cảm giác cô đơn như thế.
Tôi khẽ nhón cái chân toàn vết gà mổ bước đến, hơi cúi người xuống và hỏi:
- Em bị lạc à?!
Cô nhóc ấy ngước mắt lên nhìn tôi, dưới cái sớm của mùa thu, đôi mắt ấy long lanh và đẹp đến lạ kì. Nhưng bỗng chốc, cô bé ấy bật khóc làm tôi giật mình vì bất ngờ. Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến tôi, và chỉ trỏ giống như tôi đang mồi chài chuẩn bị bắt cóc bé nhỏ ấy vậy. Tôi cố gắng gặng hỏi nhưng em ấy nói gì, tôi thật sự không hiểu. Họa chăng có nghe được tiếng "huhu" hòa vào trong sự nức nở.
Mọi người bắt đầu vây quanh tôi và em ấy khá đông, chỉ trỏ và bàn tán khiến tôi lúng túng vô cùng, chỉ biết liên tục vuốt tóc em rồi nói:
- Nín đi, nín đi! Chỉ nhà chị dắt về cho!
Tôi vừa dỗ em, vừa nhìn quanh tìm kiếm thằng Bin cầu cứu. Và may mắn thay, năm phút sau nó tách hàng người và hỏi vội:
- Có chuyện gì đấy Ghẹ, mày cướp kẹo của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-ban/2103175/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.