Một... hai... rồi ba người đuổi theo tôi.
Họ cầm kẹo cao su kìa, cầm điện thoại, cầm dao tem, cầm cả đôi guốc cao gót nữa.
Ôi, sao mặt họ kinh thế, nào là phấn trắng từng mảng trên mặt, nào là son môi ngoe ngoét, tóc tai sao xoăn đến ám ảnh.
Jocker, một... hai... rồi ba Jocker.
À không, cái nốt ruồi son ở cổ cái Ngọc kìa, Jocker sao có được.
Ôi, đừng, đừng bôi bã kẹo vào mặt tớ, Ngọc à, đừng....
Hoa, dao tem... dao tem... sắc lắm... đừng... tớ lạnh...
Đôi guốc... đôi guốc... rất đẹp, nó rất đẹp. Sau này cậu có thể đi thoải mái... tớ hứa không bắt cậu về thay nữa đâu.
Ôi, đừng mà, lúc này không thích hợp để chụp ảnh... đừng mà...
Bin... Bin kìa, Bin đến rồi.
Phong à... cứu tớ... cứu tớ đi...
CỨU!!!!
Tôi chỉ biết hét, hét thật to! Hét trong nước mắt, những tiếng hét từ sâu thẳm nỗi lòng. Mọi thứ xung quanh đều chĩa mũi rìu vào tôi, và tôi chỉ biết chạy, chạy mãi.
Tìm nơi đâu một lối thoát cho tâm hồn?!
Tìm nơi đâu một chốn để ta có thể sống an yên?!
Tìm nơi đâu, có người bạn sát cánh bên tôi như cậu ấy đã từng?!
Tôi choàng tỉnh giấc, hóa ra chỉ là mơ. May mắn thay, đó chỉ là mơ. À không, hình như tôi chưa tỉnh, thằng Bin đang ở bên cạnh tôi này.
- Ghẹ, mày sao thế?!
- Mày đau ở đâu à?
- Nói gì đi, đừng làm tao sợ!
Nó vỗ nhè nhẹ lên mặt tôi, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-ban/2103164/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.