Năm lớp bảy, là năm đầu tiên tôi đi học một mình.
Một mình một chiếc xe đạp điện cũ mà bà chị để lại.
Một mình đón khai giảng với những người bạn tưởng chừng thân quen nhưng lạ lẫm vô cùng.
Một mình dạo quanh khắp phố, những con đường tôi đã ngồi sau xe Bin dạo quanh, ăn những món ăn vặt.
Tất cả mọi thứ, đều là một mình tôi, và chẳng có một ai nữa cả...
Nhà Bin bây giờ là ông bà nội Bin ở. Tôi vẫn ngày ngày sang đấy chơi, và cố góp nhặt tất cả những kỉ niệm đẹp ở dưới mái nhà này.
Ông bà già rồi, chẳng còn minh mẫn nữa nên bá giúp việc cũ vẫn ở đây. Tôi thường cố hỏi xem bao giờ Bin về, nó đi cũng được ba tháng rồi còn gì?!
- Chủ nhật này thằng Bin nó về đấy Vân Anh!
- Bà bậy rồi, thằng cháu mình nó bảo cuối tháng mới về cơ mà!
- Ông sao thế nhở, hôm qua tôi vừa nói chuyện điện thoại với nó xong!
- Ai, hôm qua ai nói chuyện? Chính thân già này chứ ai?! Còn bà ấy, bà lên giường ngủ từ sáu giờ thì nhớ làm sao được!
Ngày nào ông bà cũng cãi qua cãi lại như thế, về bất cứ vấn đề gì. Nhìn vậy, nhưng thật sự vui lắm. Nhiều lúc, tôi chợt nhận ra hình như cả thế giới này còn mỗi tôi cô độc. Đến ông bà còn có người bầu bạn, bản thân tôi lại chẳng có một ai.
Những người bạn ở lớp hầu như không ưa tôi, vì theo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-ban/2103163/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.