Đến lúc về thì nắng đến mức cháy da cháy thịt. Bin nhường hết mũ lẫn áo cho tôi. Lẽ ra tôi không lấy đâu, nó ngồi trước, là người lai, không chịu nhiều nắng thì thôi. Nhưng Bin bảo:
- Mày cầm lấy mà đội, tao mặc áo dài tay mà, lo gì?!
Tôi thấy cũng có lí, nên mặc luôn. Trên đường về, tôi loay hoay ngọ nguậy lắm. Chắc tại biết chắc tay lái Bin không tồi như tôi nghĩ nên sau xe tôi làm đủ trò. Vừa hát, tôi vừa phất phất cái lá cờ trong tay. Hát chán, tôi lại quay sang kể chuyện, thực ra, so với hai tuần Bin nghỉ thì có quá nhiều chuyện để nói.
Nó không đáp lại nhiều, chỉ nói mấy câu như:
- Thế á!
- Vậy à?!
- Rồi sao nữa?
Hay chỉ cười một cái thật nhẹ. Nhưng tôi lại cứ như cái máy phát thanh được sạc no điện, kể chuyện như không có điểm dừng. Tại tôi luôn có cảm giác Bin đang rất lắng nghe tôi nói, nhiều hơn cả những cái cười nhẹ nhàng ấy. Chẳng hiểu sao cho dù tôi đang đối mặt với lưng của Bin, nhưng lại có thể mường tượng ra gương mặt của nó đang ngồi nghe tôi kể chuyện với vẻ mặt chăm chú. Nghĩ đến đây mà tôi thấy phấn khích lạ thường.
Đến khúc cua vào ngõ nhà tôi, cũng vì sự "dư âm" của sự hưng phấn đó, tôi nghiêng người theo như mấy tay đua xe máy phân khối lớn điêu luyện, miệng còn tự phối theo âm thanh sống động:
- Ủn..ủn..ủn... Ủn....ủn..ủn..
Cái nghiêng người của tôi làm cho Bin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-ban/2103153/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.