Chương trước
Chương sau
Miêu ca một tay ôm eo tôi, xoay người đứng lên.

“Tiểu thư, cô không biết là ra tay với bà xã tôi là tội nặng hả?.” Miêu ca nói với bại lộ cuồng.

“Anh, anh không nhận ra em sao, em là Lộ Lộ đây.” Bại lộ cuồng vội vã nói.

Tôi nhìn bộ dạng sốt ruột của cô ta không giống đóng kịch, chẳng lẽ người tên Lộ Lộ này thật sự là em gái Miêu ca? Không phải chứ, tôi có nên nhanh chóng ly hôn không? Có cô em chồng như vậy là muốn lấy mạng người ta à.

“Tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi, tôi tên là Cao Hắc, người thân của tôi chỉ có mình bà xã thôi, không có em gái nào cả.” Miêu ca nhìn tôi nói.

“Không thể nào. Anh đúng là anh em mà. Họ Cao kia! Cô làm gì anh tôi rồi? Làm sao anh ấy lại có thể ở cùng cô chứ?” Bại lộ cuồng hung dữ hỏi tôi.

“Tôi còn muốn hỏi hai người đấy, Miêu ca, khi nào thì anh lại có thêm cô em gái này?.” Đây đúng là chuyện không thể chứng thực, Bại lộ cuồng cứ chắc chắn Miêu ca là anh trai cô ta, Miêu ca lại không có trí nhớ lúc sống, là thật hay giả cũng không ai biết.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải anh trai cô. Đừng quấy rầy bà xã tôi nữa.” Miêu ca nói với Bại lộ cuồng xong, giơ tay chém một cái vào màn sương mù dày đặc, qua khe hở bị chém đó, tôi có thể nhìn thấy ngã tư đường nhộn nhịp bên ngoài.

“Anh, anh và cô ta có quan hệ gì?”

Miêu ca cầm tay tôi kéo tôi đi. Mặc dù Bại lộ cuồng vẫn đuổi theo hỏi nhưng cũng không ngăn cản chúng tôi. Bại lộ cuồng nghe lời Miêu ca như vậy, chẳng lẽ đó là sự thật?

Mà Miêu ca lại chỉ cảnh cáo cô ta, vội vàng kéo tôi đi, giống như là cố ý tránh Bại lộ cuồng. Ta càng ngày càng hoài nghi quan hệ của bọn họ. có khi nào trong thời gian này có phải Miêu ca đang điều tra về mình lúc sống không? Với tình hình này, anh ấy đã điều tra được không ít.

Về đến nhà, một mình tôi nằm gục vào bàn ngẩn người.

Cao Ngạn Quân: Bạn có muốn làm ngược lại ý trời không?

Lời nói của Cao Ngạn Quân xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cũng muốn như vậy, tôi không phải là M*, bị người khác chèn ép cả ngày tôi cũng sẽ khó chịu, tôi muốn có sức mạnh để mình không phải lo sợ nữa, không để người thân ra đi nữa. Lời Cao Ngạn Quân nói giống như đường mật hấp dẫn tôi.

*M: Có thể hiểu là thích bị ngược đãi.

Tôi dành mọi thời gian để thắng trò chơi, có giờ học cũng không đi, chỉ ở nhà chơi trò chơi. Cho đến khi Lí Nghi gọi điện bảo tôi ra ngoài.

Lí Nghi nói Mạnh Kiều ngất xỉu trong phòng ngủ, ở bệnh viện đã hai ngày rồi mà chưa tỉnh lại. Tôi vội vàng thay đồ đến bệnh viện. Lí Nghi đang ngồi trong phòng bệnh của Mạnh Kiều, hai mắt đỏ ửng.

Bác sĩ bảo là các chỉ tiêu cơ thể của Mạnh Kiều rất bình thường, chỉ là không có phản ứng với kích thích bên ngoài thôi, họ cũng không biết nguyên nhân.

Tôi cầm tay Mạnh Kiều, nhắm mắt lại, trong cơ thể cô ấy chỉ còn lại một phách miễn cưỡng duy trì sự sống, còn hồn thì không thấy đâu cả.

“Sao cậu ấy lại ngất?” Tôi hỏi Lí Nghi.

“Tớ cũng không biết, tớ đi giặt quần áo, cậu ấy chơi trò chơi trong phòng ngủ, khi tớ về thì thấy cậu ấy nằm gục xuống bàn, tớ tưởng cậu ấy ngủ gật, gọi cậu ấy dậy lên giường ngủ thì phát hiện ra cậu ấy không có phản ứng.” Lí Nghi nói xong lại hỏi tôi: “A Hạnh, Mạnh kiều không bị bệnh, thế rốt cuộc cậu ấy bị làm sao?”

“Tớ cũng không rõ lắm. Cậu ở đây chăm sóc cậu ấy, tớ về phòng xem thử.”

May mà tôi vẫn luôn mang theo chìa khóa phòng, trở về căn phòng cũ có chút thương cảm, lúc trước bốn người ở đây thật náo nhiệt, Lâm Tư Giai luôn khiến cho căn phòng không lúc nào yên tĩnh.

Mở máy tính của Mạnh Kiều ra, trên bàn để máy tính vẫn còn quả đào ngọc tôi để lại. Trên màn hình máy tính là một hình đầu lâu đỏ, đó là biểu tượng của “Quỷ đêm kinh hồn”. Mạnh Kiều cũng chơi trò này sao?

Mở trò chơi lên, tài khoản luôn đăng nhập có tên là “Thất Cầm”. Đầu tôi ong lên, Mạnh Kiều là Thất Cầm sao? Trò chơi này rất phù hợp với cậu ấy. Dựa theo những kiến thức trong sách là có thể chỉ huy nhân vật đánh đâu thắng đó. Người chơi trò này đều giống như Mạnh Kiều, vừa chơi, vừa cầm sách tìm kiếm.

Tôi đã có thể đoán được mục đích của cậu ấy khi chơi trò này rồi, nhất định là muốn Lâm Tư Giai sống lại.

Bây giờ không biết tung tích hồn phách Mạnh Kiều ở đâu. Tôi lại nhớ tới những người chơi trò này chết một cách thần bí, chả lẽ trò chơi này có vấn đề?

Trên màn hình còn có một văn bản mới tạo, bên trong là tư liệu làm luận văn. Tôi vừa định tắt đi thì lại phát hiện ra máy tính đang tự viết chữ.

Cao Hạnh đúng không?

Đây là cái gì? Máy tính có thể tự đánh máy? Trong quả đào ngọc có ánh sáng xanh lay động, tôi đưa tay lên trên quả đào có thể cảm nhận được linh lực của quả đào hợp thể với máy tính. Mấy người chết kia là do linh hồn bị ăn hết mà chết. Trong cơ thể Mạnh Kiều vẫn còn một phách là do công dụng của quả đào này sao?

Miêu ca nói quả đào này có tác dụng trấn hồn, có khi là nó bảo vệ linh hồn của Mạnh Kiều. Vậy có khi nào trong máy tính kia là…

Tôi đánh chữ trên văn bản: Mạnh Kiều?

Mạnh Kiều: Cao Hạnh! Đúng là cậu rồi! Là tớ, tớ là Mạnh Kiều!

Cao Hạnh: Nói cho tớ biết, ai khiến cậu thành thế này?

Mạnh Kiều: Tớ không biết, tớ, tớ muốn cứu Lâm Tư Giai sống lại, tớ tìm được một quyển sách về thuật sống lại ở thư viện sách cũ, là do một người tên là Cao Ngạn Quân viết, nhưng sách bị thiếu trang. Tớ lại thấy trên mạng có trò chơi do Cao Ngạn Quân sáng chế nên tớ tải về xem thử xem có tìm được manh mối gì không. Cao Ngạn Quân bảo tớ là tớ chơi thắng thì sẽ cho tớ biết cấm thuật sống lại. Tớ chưa thắng thì nhân vật tớ chơi đã chết rồi, sau đó tớ trở thành như vậy.

Quả nhiên là trò chơi này có vấn đề, may là hồn phách Mạnh Kiều chỉ bị kéo ra khỏi cơ thể mà cơ thể còn chưa chết. Chỉ cần tìm cách đưa hồn phách về là được.

Đây không phải là vấn đề mà vấn đề là tôi không biết…

Việc này thì nên tìm anh ba, chém yêu trừ ma là trách nhiệm của Cao gia, việc tìm ra hung thủ cũng nên để anh ấy làm.

Cao Hạnh: Cậu yên tâm, tớ sẽ giải quyết.

Gọi điện thoại cho anh ba lại gặp phải Bác gái ba, bác ấy luôn lạnh nhạt với tôi, cũng không nói nhiều với tôi, chỉ nói là bác trai và anh ba bị tập kích khi đi làm việc, hai người đang nằm viện nên tôi đừng tìm thêm rắc rối cho họ.

Trong cảm nhận của tôi, người Cao gia luôn lạnh nhạt, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh họ hoảng loạn là lúc Giang lão gia quạ đen nói thiên kiếp đến. Trong lúc này tôi cũng không dám làm phiền họ nữa, tự tôi điều tra vậy. Khi nào có manh mối thì tìm bọn họ cũng không muộn.

Tôi dùng máy tính của Mạnh Kiều đăng nhập vào tài khoản của mình. Vốn dĩ tôi cũng sắp thắng rồi, chơi trên máy Mạnh Kiều mấy giờ là thắng. Sau khi thắng, màn hình đen lại giống như khi hết một bộ phim hoạt hình. Sau đó một người đàn ông kì quái mặc áo dài xanh

【 Quỷ Vương 】 Cao Ngạn Quân: Chúc mừng, cuối cùng cũng có người thắng.

Không biết đây là do trò chơi được thiết lập trước hay là có người đang nói thật, tôi đánh chữ trả lời: Cùng vui cùng vui ~

【 Quỷ Vương 】 Cao Ngạn Quân: Chỉ cần đi theo tôi, tôi sẽ cho cô trường sinh bất tử.

Trường sinh bất tử? Cho tôi ăn thịt Đường Tăng hả? Đây chính là chân tướng mà Cao Ngạn Quân sẽ nói hả? Ông ta nghiên cứu vấn đề này cả đời, cuối cùng chẳng để lại kết quả gì thì đã xuống suối vàng rồi.

Tôi phụ họa: Đại thần! Hãy ban cho tôi trường sinh bất tử!

【 Quỷ Vương 】 Cao Ngạn Quân: Cầu nguyện đi! Tôi sẽ cho cô trường sinh bất tử!

Tôi nhắm mắt lại, hai tay chụm lại giống như đang cầu nguyện, chỉ là trò chơi thôi mà, có cần tích cực vậy không? Đang nghĩ lung tung, vị trí gần tim trên ngực bỗng nhói đau. Tôi mở mắt ra, kéo cổ áo ra xem, trên chỗ vừa đau đó là hình một con bươm bướm màu xanh lá.

【 Quỷ Vương】 Cao Ngạn Quân: Từ nay về sau cô là tín đồ của tôi, nghe theo lời tôi nói, tôi sẽ ban cho cô sức mạnh chống lại trời đất.

Tôi kinh hãi nhìn màn hình, đây đây thật sự không phải chỉ là một trò chơi đâu, con bươm bướm trên ngực trái là có thật, giống như là hình xăm vậy, dù có xóa thế nào cũng không được, ông ta… Đã làm gì tôi thế?

【 Quỷ Vương】 Cao Ngạn Quân: Từ nay về sau cô là tín đồ của tôi, nghe theo lời tôi nói, tôi sẽ ban cho cô sức mạnh chống lại trời đất.

Con bươm bướm xanh lá cây phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ở bên ngoài bị con bướm hút vào cơ thể tôi. Đây không phải là điều tôi luôn mơ ước sao.

Nhưng chắc chắn ông ta sẽ không cho không tôi, nhất định là ông ta vẫn còn yêu cầu khác, tôi hỏi: Muốn tôi làm gì giúp ông?

【 Quỷ Vương】 Cao Ngạn Quân: Khi nào cần cô tôi sẽ tự tìm, mài nanh vuốt của cô cho tốt, chuẩn bị cống hiến vì tôi.

Quỷ Vương này thật là ngốc, ai sẽ chờ ông ta, ai muốn làm thuộc hạ của ông ta chứ, sức mạnh đã vào tay tôi, những cái khác mặc kệ đi, tôi cũng không muốn làm bậy với bọn họ.

Chỗ con bươm bướm đau nhói lên, tôi ôm ngực, ngồi xổm xuống.

【 Quỷ Vương】 Cao Ngạn Quân: Lời nói của tôi chính là thần dụ, vi phạm thần dụ thì kết cục là sống không bằng chết.

Trong lòng tôi muốn chửi bậy, đây là tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp mà. Dùng phương pháp vô sỉ như vậy ép buộc tôi, các người có biết dân ý là gì không?

Nhìn tôi đau đớn lăn lộn trên đất, Cao Ngạn Quân hài lòng biến mất khỏi màn hình. Lúc này đau đớn cũng biến mất, tôi đứng lên, nhìn máy tính. Mạnh Kiều đang điên cuồng hỏi tôi xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi an ủi cô ấy mấy câu, bảo cô ấy ngoan ngoãn chờ tin tốt của tôi.

Ngẩn người nhìn lòng bàn tay, sức mạnh trong cơ thể là sự thật, là người thế nào mới có thể đến được trình độ này? Quả nhiên người thực sự lợi hại thì không thể thấy trong sách vở được. Xem ra tôi cần về Cao gia một chuyến.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai là tiết thanh minh – ngày hội của Miêu ca, cả nước chúc mừng! Ta đã chuẩn bị tiểu lễ vật ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.