*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Sắc trời dần dần tối đi, trong phòng ngủ yên tĩnh, điện thoại di động ở trên ngăn tủ có ánh sáng lóe lên. 
Đới Hiến ngồi dậy, cầm điện thoại lên tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. 
Một lát sau, giường lại lần nữa lún xuống, Đinh Tam Tam mở mắt ra nhìn anh, lười biếng hỏi: "Ai tìm anh thế?" 
"Khả Dật gọi tới, chúng ta giữa đường bỏ trốn, nó gọi điện thoại bảo chúng ta quay lại tham dự tiệc tối." Anh lại lần nữa leo lên giường nằm, hai tay siết chặt eo của cô. 
"Vậy anh đi đi. Em không muốn ra ngoài nữa." 
Qua mười phút, Đinh Tam Tam đẩy anh một cái, "Sao anh còn chưa đi?" 
"Anh đã rơi vào ôn nhu hương [1] rồi, không nhúc nhích được nữa." Anh vùi đầu vào cổ của cô, dùng thanh âm trầm thấp chơi xấu. 
[1] Ôn nhu hương (温柔乡): là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội. 
Đinh Tam Tam nghiêng đầu, tránh thoát khí nóng mà anh phun ra, thật sự là rất ngứa. 
"Vậy anh buông tay ra, em đứng dậy đi tắm." Cô nói. 
Đầu Đới Hiến từ trong ngực cô ngẩng lên, hỏi: "Có thể cùng nhau tắm không?" 
"Không thể." Cô đẩy anh ra không chút nể mặt, ngồi dậy, kéo áo ngủ ở bên cạnh mặc lên người. 
Áo ngủ màu trắng phác họa đường cong như ẩn như hiện của cô, có sự xinh đẹp cao quý mà mê người. 
Đinh Tam Tam nhìn anh một cái, "Lau nước dãi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-vui-ve/1730224/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.