Chương trước
Chương sau
Ảo tưởng.

Hai chữ “Ảo tưởng” của Thượng Quan Diệp An không những chẳng làm Cảnh Vân Trình khó chịu, mà trái lại anh còn cảm thấy có chút vui vẻ. Ít nhất thì hiện tại anh đã dám chắc cô gái trước mắt mình cũng có một chút tình cảm với mình, chỉ là… Anh vẫn không thể quên được Khương Thượng Ninh đã nói gì mà thôi.

Lúc này, Thượng Quan Diệp An định sẽ trèo khỏi chân của anh, nhưng lại bị Cảnh Vân Trình giữ lại, anh liền đưa mắt nhìn cô, nói:

- Em và Khương Thượng Ninh có mối quan hệ gì?

Trong giọng điệu khi hỏi của anh thì không được hòa nhã lắm, nhưng cô cũng không quá bận tâm, nhìn anh, sau đó nói:

- Quan hệ gì thì có liên quan gì đến anh sao? Giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ hợp đồng mà thôi.

Nói xong, Thượng Quan Diệp An trực tiếp rời khỏi anh, sau đó còn cố ý ngồi sát vào cửa sổ, hoàn toàn không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng Cảnh Vân Trình thì làm sao bỏ qua đây, chuyện anh vẫn chưa hỏi rõ ràng thì tối nay làm sao anh có thể ngủ ngon được.

Lúc này, Cảnh Vân Trình cũng cố gắng ngồi sát vào cô, nhưng cô hoàn toàn chẳng để tâm đến, không chỉ vậy mà chỉ toàn chăm chú nhìn vào điện thoại, thoạt nhìn qua thì Cảnh Vân Trình có nhìn thấy tên người đang nhắn tin với cô. Là khương Thượng Nin!



[ Khương Thượng Ninh ]: Mối quan hệ giữ em và Cảnh tổng là gì? Cậu ta là người đã yêu cầu kết hôn với em?

[ Diệp An ]: Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng em nghĩ chuyện riêng của em thì anh cũng không nên biết. Chúng ta chỉ là bạn thôi.

Nhưng sau đó Khương Thượng Ninh cũng có nhắn lại thêm vài tin, vì có lẽ anh ta hiểu rõ tính cách của Thượng Quan Diệp An, cô là một người thẳng thắn đến tàn nhẫn, cũng là một người phũ phàng đến đau lòng, nhưng với tính cách dứt khoát như vậy thì người đàn ông bên cạnh cô sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, Cảnh Vân Trình có nhìn được vài dòng tin nhắn trước đó nữa. Sở dĩ anh cũng đã tự nhủ với mình rằng không được quan tâm đến, vì nó không phải phận sự hay nghĩa vụ của anh, nhưng ánh mắt của Cảnh Vân Trình vẫn không rời khỏi được màn hình điện thoại. Mãi cho đến khi Thượng Quan Diệp An đã đem điện thoại bỏ lại vào túi xách thì anh mới thôi nhìn trộm.

Nhưng lúc này, Thượng Quan Diệp An mới chú ý đến là đang đưa mình đi đâu vậy nè? Đây đâu phải là đường về khách sạn của cô. Lúc này, cô liền nói với Phó Thiên Sắt:

- Trợ lý Phó, phiền cậu đưa tôi đến khách sạn Venus.

- Không cần, cứ chạy về nhà là được.

- Nhà?

Thượng Quan Diệp An cũng có chút không hiểu cái chữ “nhà” ở đây là sao.



Nhưng ngay sau đó cô đã hiểu rồi, nhà ở đây chính là khu chung cư ở Ung Thành. Vì Tuệ Thành và Ung Thành cách nhau không xa, nên Cảnh Vân Trình vẫn đi lại, lui tới rất nhiều lần trong ngày. Tuy nhiên thì Kiều Ân vẫn còn ở Tuệ Thành mà? Sao cô lại có thể ở Ung Thành và bỏ cô ấy lại chứ.

Tuy nhiên, ngay khi đến nhà của Cảnh Vân Trình, thì anh đã đưa cô xuống xe, rồi nhìn Phó Thiên Sắt, nói:

- Đưa Kiều Ân đến Dinh Trạch trước đi. Chút nữa tôi sẽ đưa tiểu An tổng đến sau.

Phó Thiên Sắt nghe vậy cũng có chút khó chịu, trong lòng cũng có chút bất lực, sao từ đầu không nói vậy đó! Sao cứ quằn người ta vậy trời. Nhưng biết sao bây giờ, vì lý tưởng lấy vợ của chủ nhân thì cậu ta phải chấp nhận thôi.

Đợi khi Phó Thiên Sắt quay đầu xe rời đi thì Thượng Quan Diệp An mới yên tâm, nhưng còn chưa để cô yên tâm được bao lâu thì Cảnh Vân Trình đã trực tiếp đưa cô lên nhà.

Vừa vào trong nhà thì anh đã ép sát cô ở cửa, nói:

- Nói đi, em và Khương Thượng Ninh rốt cuộc là có mối quan hệ gì? Tại sao cậu ta luôn dành những hành động dịu dàng cho em? Đến cả Khương Hải và Khương Hoàn Mỹ cũng biết đến em?

- Cảnh tổng, nhà anh ở biển sao? Sao anh quản rộng quá vậy? Cho dù tôi và Thượng Ninh có quan hệ gì thì hình như cũng không liên quan đến anh. Hơn nữa, anh nên nhớ chuyện của chúng ta chỉ dừng lại ở mức độ hợp đồng thôi!

Lúc này, Cảnh Vân Trình liền dùng tay bóp lấy gương mặt của cô, rồi có chút bá đạo hôn xuống môi của cô. Nhưng Thượng Quan Diệp An ngay sau đó liền vùng vẫy thoát ra, khi đã rời khỏi được cánh môi lạnh lẽo của anh thì cô cũng tức giận mà đánh vào mặt anh một cái.

Một tiếng *Chát* vang lên đã khiến cho không khí trong phòng vô cùng im ắng. Lúc này, Thượng Quan Diệp An mới nói:

- Cảnh tổng, nếu anh vẫn còn thái độ ấu trĩ như vậy thì tôi nghĩ chuyện hợp tác kết hôn gì đó cũng bỏ đi.

- Thượng Quan Diệp An, em vẫn không nhìn ra là anh đang ghen sao?

- Không nhìn ra! Trước mắt tôi hiện tại chỉ là một người đàn ông hơn thua! Có phải anh đang cố gắng để chạy theo chị Ngọc Tú và Ngọc Xuyên Oánh đúng không? Nếu như vậy thì thật xin lỗi, Thượng Quan Diệp An tôi không phải con rối!

Bất chợt, lúc này thì Cảnh Vân Trình cũng có chút đứng hình, quả thật thì dạo gần đây anh đúng là vì chuyện của Ngọc Xuyên Oánh mà đã mất kiểm soát bản thân. Vốn Quản Ngọc Tú đã nhắc nhở anh là hãy đến Yên Thành để gặp cô gái họ Ngọc đó, vì nếu như cô ấy là Hàng Nhan Đình thì hai người họ cũng phải nói chuyện cho rõ ràng, để sau này cũng không phải hối hận.

Nhưng mà hiện tại anh cũng chưa biết bản thân đang làm gì nữa, vì anh vẫn chưa sẵn sàng tâm lý cho việc Hàng Nhan Đình sẽ kết hôn với người khác. Vì vậy nên anh cũng muốn tìm cho mình một lá chắn, chính là Thượng Quan Diệp An, nhưng có lẽ chính anh cũng quên mất… Thượng Quan Diệp An cũng là con người, cô có cảm xúc của mình, con người cũng có hỉ, nộ, ái, ố… Nhưng anh vẫn không để ý, bây giờ thì Thượng Quan Diệp An đã thật sự tức giận rồi.

- Xin lỗi… Là lỗi của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.