Cả hai tiến vào trong đình an toạ rồi, Trác Thụy mới từ tốn hỏi Hạo Hiên.
- Đệ nhận ra ta từ khi nào?
- Từ lúc nhìn thấy huynh, dù sao trên đời này làm gì có ai đẹp hơn ca ca của đệ chứ?
Dương Hạo Hiên ở trước mặt Trác Thụy liền ruột để ngoài ra, nghĩ gì nói đấy. Đến khi ý thức người trước mặt lại chau mi, hắn mới cười hề hề rót một tách trà đặt sang, tiếp tục nói chuyện khác.
- Ca ca không tới tìm đệ, có phải đã nghe không ít chuyện trong thành?
Nghe đối phương hỏi trực tiếp như vậy trong lòng Trác Thụy có chút xấu hổ.
Chính mình hành tung lén lút ở phía sau y, nhìn thế nào cũng không giống đến tìm bạn cũ.
- Ta... Ta sợ đệ không nhớ ra ta nhiều hơn…
- Sao có thể chứ, bao năm nay đệ vẫn luôn chờ ca ca. Đến cả Linh Lung vẫn thường xuyên nhắc về ca ca suốt…
Trác Thụy ý vị thâm tình không dời mắt khỏi ca ca của hắn. Quan sát kỹ lưỡng chẳng bỏ sót một chút biểu cảm nào. Trần Trác Thụy trưởng thành, dáng vẻ thanh thuần nghiêm túc không nhiễm bụi trần vẫn vẹn nguyên như thuở thiếu niên. Dung mạo lại càng làm người khác mê mải ngắm nhìn quên cả việc hít thở.
- Linh Lung...?
- Chính là muội muội năm xưa được ca ca cứu, cháu gái của lão bá bán kẹo hồ lô.
- À... Muội ấy vẫn còn nhớ ta sao...?
Nghĩ đến việc này, Trác Thụy cũng nhớ lại buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674164/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.