Nhìn Hạo Hiên cười hì hì và cơm rau đạm bạc không chút kén chọn, Trác Thụy đột nhiên thấy xót xa trong lòng. Dù sao hắn từ nhỏ đã thiếu tình thương nên mới bám y như vậy. Bản thân y cũng hiểu được sự cô độc khi chỉ còn trên thế gian một mình.
Tuy rằng Trác Thụy may mắn hơn vì còn có sư phụ cùng các sư huynh đệ cùng cảnh ngộ đùm bọc từ nhỏ. Sẽ không phải lo những đấu đá hại người mà Hạo Hiên phải trải qua. Cũng nhớ đến quẻ bói năm xưa của sư phụ khiến y mãi canh cánh trong lòng. Lần này gặp lại y đã quyết định bản thân sẽ ở cạnh âm thầm bảo vệ tiểu đệ đệ.
Nghĩ vậy Trác Thụy liền đột ngột buông đũa đứng dậy, một mạch đi vào trong buồng ngủ. Y cẩn thận mở lu gạo ở góc buồng thọc tay vào trong sâu, thì ra ở dưới đáy thùng gạo giấu toàn là vàng thỏi. Tất cả chỗ vàng đều do y bán dược liệu quý vất vả tìm trên núi cao rừng sâu mà có.
Đừng nghĩ Trác Thụy từ nhỏ ở ngoài đảo xa thì không cần biết đến tiền bạc. Hạnh Hoa Đảo có thể tồn tại đến bây giờ còn nuôi dưỡng nhiều trẻ mồ côi như vậy tất nhiên là cần rất nhiều tiền để duy trì. Bọn họ đâu phải thần tiên chỉ cần hít gió biển uống nước mặn mà sống qua. Bởi vậy các đệ tử Dược Cốc lớn lên không ai là không biết kiếm tiền, thậm chí còn yêu tiền như mạng.
Tự nhủ trong lòng làm người không thể quá keo kiệt. Trác Thụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674163/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.