Người trước mặt tuy rằng chẳng thể chạm tới hắn lại vẫn ham muốn nếm thử dư vị ngọt ngào một lần. Dù chỉ là một cái ôm, một cái nắm tay hiện tại cũng đủ làm cảm giác phấn khích đó lại nhảy loạn trong lồng ngực.
Hạo Hiên cố tình thả bước thật chậm. Cảm nhận sự ấm áp len lỏi từ lòng bàn tay lẫn kẽ ngón tay đang đan xen với nhau. Tham lam hít ngửi mùi hương của người bên cạnh. Bởi lẽ thời gian an bình còn lại của bọn họ đã không còn nhiều. Hắn không sợ phải ra chiến trường cũng chẳng sợ đám Nhung tộc hiếu chiến. Thậm chí có thể anh dũng hi sinh trên sa trường cũng không sợ hãi.
Chỉ là hắn không cam tâm nếu bản thân phải chết một cách không rõ ràng. Càng không muốn liên lụy người ở lại sẽ đau lòng vì hắn. Hạo Hiên trước là không cam tâm, hiện tại, hắn còn có một chút luyến tiếc.
Người trong lòng như thực, như ảo. Cũng như hơi rượu làm hắn say chao đảo mặt mày. Đôi lúc hắn sẽ thầm ghen tị với những cô nương đến mua hàng. Không biết ai sẽ có diễm phúc nên duyên với ca ca…
Nhận thấy người bên cạnh đang nhìn, Trác Thụy khẽ nghiêng qua. Y rất muốn vươn tay xoa đầu hắn lại nhận ra tiểu tử này lớn lên cao lớn không còn thích hợp để tiện mình bắt nạt như lúc nhỏ. Có chút tiếc hận trong lòng, ngoài mặt lại thành chậm rãi nâng tay đối phương lên, ôn nhu hôn xuống mu bàn tay một ngụm trêu đùa.
- Hạo Hiên ngoan, ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674158/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.