Thu qua đông tới, Kha Dập Trạm bây giờ đi đã giống người thường hơn, chỉ là thời gian đi dược vẫn ngắn, đi chưa bao lâu đã phải ngồi nghỉ.
Kha Dập Trạm lúc này vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, Nhậm Thất đang ngồi cùng hắn. Quản gia gấp gáp chạy tới, suýt chút nữa ngã nhào, người còn chưa tới nơi đã nghe thấy giọng nói: "Vương gia, Vương phi, Tướng phủ truyền tin đến, Tứ tiểu thư Tướng phủ không còn nữa."
Tươi cười trên mặt Nhậm thất lập tức đông cứng lại, nước mắt không khống chế được trào ra, cũng không quản có hợp lễ nghi hay không mà khóc lóc thảm thiết. Lúc trước đã có dự cảm rồi, rốt cuộc cũng không tránh được.
Kha Dập Trạm thấy Nhậm Thất khóc lóc, ánh mắt ửng hồng liền ôm lấy y, nói với quản gia: "Lập tức chuẩn bị xe đi Tướng phủ."
Trên xe đi đến Tướng phủ Nhậm Thất vẫn chưa ngừng khóc, giọng nói khàn khàn: "Hôm qua nhìn thấy Tứ tỷ, tuy trông nàng tiều tụy nhưng cũng không giống sẽ... sẽ..." Nhậm Thất không tiếp tục nói nữa, tựa vào lòng Kha Dập Trạm khóc. Kha Dập Trạm biết bây giờ nói gì y cũng không lọt tai, chỉ có thể dùng sức ôm chặt Nhậm Thất.
Nhậm Tư khi còn sống thích đồ trắng thuần khiết, thích nơi yên tĩnh, vì thế tang lễ cũng theo tính cách nàng, giản lược hết thảy, lấy gỗ đàn hương làm quan tài. Đợi tang lễ của Nhậm Tư tổ chức xong xuôi Nhậm Thất mới trở về Vương phủ, cả người cũng gầy đi không ít. Kha Dập Trạm nhìn ánh mắt vô hồn của Nhậm Thất, lòng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-khong-bi-tuc-chet/1690514/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.