Sau khi từ Tướng phủ trở về, mấy ngày sau Nhậm Thất đều ra ngoài. Kha Dập Trạm cũng biết tình tình không chịu ngồi yên một chỗ của Nhậm Thất. Hai người mới thành thân mấy ngày nhưng Kha Dập Trạm dường như đã quen với việc thời thời khắc khắc đều có Nhậm Thất bên cạnh, hiện tại ở nhà một mình nhìn qua có vẻ cô đơn. Cơ mà tình huống hiện giờ tốt hơn trước kia nhiều lắm, ít nhất sẽ không tự giam mình trong phòng, có thể ngồi xe lăn ra ngoài, đi dạo trong phủ, cũng tính là nhìn thấy ánh mặt trời. Buổi trưa, ánh nắng bên ngoài chói chang, tuy là ngày hè nhưng Kha Dập Trạm ngồi dưới giàn nho, nhìn ánh nắng xuyên qua khe hở của giàn nho chiếu xuống đất tạo thành từng mảng dễ nhìn. Gió thổi nhẹ nhàng ngược lại không có phiền muộn của ngày hè mà nhiều thêm vài phần thích thú. Đêm nay Nhậm Thất vẫn cầm một vài thứ đồ chơi bên ngoài về như trước, tựa như đưa bảo vật cho Kha Dập Trạm xem: "Ca ca, huynh nhìn hình chim nhạn khắc trên hạt đào này xem, có phải khắc rất tinh xảo không? So với ngày xưa đẹp hơn nhiều." Kha Dập Trạm cầm lấy hạt đào trên tay Nhậm Thất, cẩn thận quan sát một phen, chiều dài chưa đến một tấc (1cm) nhưng hoa văn trên lông chim nhạn lại thấy cực kì rõ ràng, trông rất sống động: "Vô cùng khéo léo." Rõ ràng hạt đào này không phải do Nhậm Thất khắc nhưng khi nghe Kha Dập Trạm khen chim nhạn trên đó lại có cảm giác tự hào: "Ta tìm được trong một ngõ nhỏ ở thành Tây đấy, Trần sư phụ là nghệ nhân lão làng, ta tận mắt nhìn thấy ông ấy khắc đó, tốc độ nhanh cực. Trần sư phụ dùng dao khắc giống như chúng ta cầm bút viết vậy, rồng bay phượng múa, hạ dao như thần." "Em chạy xa như vậy làm gì?" "Tuy nói đồ trong trấn ở thành Kinh An mới là tốt nhất, nhưng luôn luôn có một vài người bị quên lãng. Ở đó thì không, ở ngoại ô thành Tây lại có một người tay nghề giỏi như vậy." "Ừm, quả thực là vậy." "Ta đã đi nhiều nơi, muốn tìm xem có vị thần y nào giống Trần sư phụ giấu nghề như vậy không. Vận may của ta thực không tồi, đúng là có một vị đại phu nghiên cứu về vấn đề này, đáng tiếc là vị thần y kia đã cưỡi hạc về trời, nhưng ông ấy có một vị đồ đệ chân truyền." Nhậm Thất nói xong có chút thẹn thùng: "Ta biết Hoàng thượng đã sai người đi tìm danh y khắp thiên hạ cho huynh, danh y ở thành Kinh An đều tới nhưng vị tiểu đại phu kia còn nhỏ tuổi, lại không có danh tiếng, người của Hoàng Thượng sợ là không mời được hắn về nên mới không nói cho huynh. Vì thế ta muốn mời hắn đến đây thử xem sao." "Nghĩa là mấy ngày nay ngươi đều chạy tới chạy lui tìm danh y chữa trị chân cho ta?" "Đúng vậy, nếu không nửa bước ta cũng không nỡ rời khỏi huynh." Nhậm Thất nói xong chính sự lại bắt đầu không đứng đắn: "Trước đây lúc huynh trở về cả ngày không lúc nào ta không muốn gặp huynh, luôn nghĩ làm thế nào để chúng ta được ở bên nhau, nghĩ đã có Hoàng thượng quan tâm huynh như vậy, so với ta cái gì cũng không có thì tốt hơn nhiều. Hiện giờ chúng ta thành thân rồi, tâm nguyện lớn nhất của ta huynh cũng hiểu mà, những nơi có thể nghe ngóng cũng đã đến tận nơi thử vận khí rồi. Ca ca, cha ta nói từ nhỏ ta đã là người có phúc, bên cạnh lại có một "Đa Phúc", ta ở cùng huynh nhất định huynh cũng sẽ có phúc." Kha Dập Trạm vẫn đang thưởng thức hạt đào khắc hình chim nhạn: "Mượn cát ngôn của em." Nhậm Thất hai tay chống cằm, cười ngây ngô: "Ca ca, ta phát hiện huynh bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều, tựa như giống với trước kia." "Sao hả? Em thích ta tính tình quái gở hơn à?" "Huynh thế nào ta cũng thích hết." Nhậm Thất nói lời tâm tình, lập tức bắt đầu tự kỷ: "Nhất định là do có ta ở bên cạnh huynh, cho nên tính tình huynh mới chuyển biến tốt đẹp. Nếu không có ta ở bên cạnh, nhất định huynh sẽ ngày càng âm trầm, một ngày nào đó sẽ làm cho người dân toàn thành Kinh An vừa nghe đã sợ mất mật. Bởi vậy mới nói ta rất quan trọng nha!" Kha Dập Trạm không trả lời, nói với Đậu Tử ở bên cạnh: "Đậu Tử, chuẩn bị bữa tối." Nhậm Thất cũng nói theo: "Đa Phúc, ngươi đi theo Đậu Tử chuẩn bị cơm tối đi, vừa lúc ta muốn cùng Vương gia trò chuyện một mình." Đậu Tử và Đa Phúc đáp một tiếng rồi ra ngoài, Đa Phúc thấy biểu tình mờ mịt trên mặt Đậu Tử, không biết đang suy nghĩ cái gì, đoán chắc là lần đầu tiên nghe được thiếu gia nhà mình nói trắng ra như vậy dọa sợ, mở miệng an ủi: "Đậu Tử, ngươi phải quen với viêc Vương phi thường thường nói mấy lời như vậy." "Vương phi luôn như vậy?" Vương phi đối với Vương gia vẫn luôn như vậy, dù là trước mặt Vương gia hay hạ nhân bên người cũng không che giấu chút nào mến mộ đối với Vương gia." "Cái này cũng thôi đi, nhưng mà Vương phi còn dám trêu chọc Vương gia, ta ở một bên sợ mồ hôi đầm đìa, chỉ sợ Vương gia đột nhiên tức giận, giận chó đánh mèo với ta." "Trước đây Vương gia thường xuyên nổi giận?" "Đúng vậy, sau khi đánh giặc về một tháng tính tình liền thay đổi, rất nhiều người lắm lời bị đuổi đi, may là ta không phải là người tính tám chuyện huyên thuyên, nếu không ta cũng không yên ổn tới giờ." Đa Phúc vỗ vai Đậu Tử đồng tình, cảm thấy vẫn không nên nói ra quan hệ chủ tớ của mình và Nhậm Thất để Đậu Tử hâm mộ: "Sẽ tốt cả thôi." Nhậm Thất kéo ghế của mình đến gần Kha Dập Trạm một chút: "Ta tìm Trần sư phụ khắc hai cái, phía trên còn có chữ đó, huynh nhìn thấy chưa?" "Nhìn thấy rồi." Nhậm Thất vẫn cảm thấy Kha Dập Trạm xem qua loa, vươn tay lấy hạt đào trong tay Kha Dập Trạm: "Vậy huynh nói xem trên đó khắc gì?" "Khắc duy nhất một chữ "Thất"." Nhậm Thất mãn nguyện trả hạt đào cho Kha Dập Trạm: "Huynh nên giấu ta kĩ vào, đừng làm mất đó." "Nhỏ như vậy, không để ý kĩ chút là mất rồi." "Cho nên huynh càng phải cất cẩn thận." Nhậm Thất bắt lấy cánh tay Kha Dập Trạm, nhẹ giọng làm nũng: "Ca ca, huynh có nghe ta nói không đó?" Kha Dập Trạm nắm chặt hạt đào trong tay: "Sẽ giữ thật kĩ." Nhậm Thất nhận được đáp án chắc chắn của hắn rất vui vẻ, lại nhắc đến chuyện thần y: "Vị đại phu kia ta còn chưa đi mời, sợ hắn nhát gan, sợ không chữa được cho huynh nên không dám tới. Cho nên ta định để Liễu Mang tướng quân tới mời hắn, dù sao tướng quân cũng áy náy với huynh, vừa lúc tìm việc cho ông ấy làm." Kha Dập Trạm nói đùa: "Ngươi thật sự không sợ ta bị chữa hỏng sao?" "Không thể nào, ta đã hỏi thăm rồi, tiểu đại phu kia tên là Bạch Đồ, mặc dù không giỏi ăn nói nhưng y thuật cao minh, luôn ở trong thôn ngoài thành chữa bệnh cứu người, hàng xóm láng giềng khen ngợi có thừa. Quan trọng nhất là sư phụ hắn rất có địa vị, Bạch đại phu có danh là "Bồ Tát sống", là đồng môn với Lý thái y ở Thái y viện. Ban đầu ông ấy cũng ở Thái y viện làm việc nhưng chí lại ở khắp nhân gian, vì thế sau khi từ quan thì đi lang bạt, đi tới đâu chữa bệnh cứu người tới đó, trên đường nhặt được Bạch Đồ lẻ loi một mình. Cuối năm trước phát hiện thân thể không khỏe, nghĩ tới gần đất xa trời nên cùng tiểu đồ đệ trở về thành Kinh An, đầu năm nay đã về cõi tiên. Cả đời ông ấy cứu không ít người, có người toàn thân bị liệt chỉ có thể nằm một chỗ cũng được ông trị khỏi, y thuật cực kì cao siêu. Đồ đệ của ông ấy chắc chắn cũng không thể kém được." Nhậm Thất giải thích lai lịch của Bạch Đồ, nói tiếp: "Hiện giờ tình huống cũng đã vậy rồi, dù chữa hỏng thì có thể hỏng đến mức độ nào, không bằng chúng ta đi tìm hắn thử, được không ca ca?" Kha Dập Trạm mỉm cười: "Đùa ngươi đấy." "Ca ca lấy ta làm trò cười? Này chứng tỏ trong lòng huynh có ta, cho nên mới đùa giỡn ta, ta đều biết hết." Kha Dập Trạm bất đắc dĩ cười: "Vì sao ta nói gì em cũng có thể liên hệ đến phương diện này được vậy?" Nhậm Thất hung hồn: "Đó là vì tình yêu vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống, bởi vì huynh yêu ta nên dù huynh nói gì ta cũng có thể liên hệ tới phương diện này. Nếu không yêu ta làm sao ta liên hệ được?" Đậu Tử vừa cho người mang bữa tối vào đến cửa thì nghe được lời này của Nhậm Thất, suýt chút nữa tay run rẩy làm đổ hết đồ đang bưng trên tay xuống đất. Ở phía đối diện với Đậu Tử, Đa Phúc có vẻ cực kì bình tĩnh thong dong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]