Đêm động phòng hoa chúc này hai người không làm gì cả, mỗi người một ổ chăn chuẩn bị đi ngủ. Nhậm Thất mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên mở miệng: "Đi tiểu đêm nhất định phải gọi ta, nhất định phải gọi ta... Ừm không gọi ta cũng không sao, dù gì ta cũng nằm ngoài, huynh vừa động ta liền biết."
Kha Dập Trạm nhắm nghiền hai mắt, không biết đã ngủ hay chưa, vẫn như trước không trả lời, Nhậm Thất cũng đã quen Kha Dập Trạm không nói lời nào, suy nghĩ dần mơ hồ, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Một lúc sau Kha Dập Trạm mới mở mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt lúc ngủ của Nhậm Thất, ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, tham lam dùng ánh mắt miêu tả dáng vẻ Nhậm Thất, sau đó than nhẹ một tiếng không dễ nhận ra, giống như đang than Nhậm Thất, vừa giống nhưu đang than chính mình.
Kha Dập Trạm không có thói quen đi tiểu đêm, buổi tối Nhậm Thất ngủ thật sự an ổn, một đêm không mộng. Ngày hôm sau Nhậm Thất tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Kha Dập Trạm đang nằm bên cạnh, thấy Kha Dập Trạm đang mở to mắt nhìn trần nhà, mở miệng hỏi: "Muốn đi tiểu không?"
Nhậm Thất thấy Kha Dập Trạm chưa trả lời nhưng ánh mắt đã hơi động, môi khẽ nhếch liền hiểu ra ý của hắn: "Vì sao không gọi ta dậy? Với ta còn khách khí làm gì." Nói xong ngồi dậy cầm lấy cánh tay Kha dập Trrạm kháoc lên vai mình: "Dùng sức một chút, ngồi lên giường nào."
Đỡ Kha Dập Trạm ngồi lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-khong-bi-tuc-chet/1690506/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.