Tam thư lục lễ hay tam thư ngũ lễ gì đó Kha Dập Trạm cũng không có vấn đề gì, chỉ là mục cuối cùng "tự thân nghênh đón" làm hắn nghĩ trái nghĩ phải. Hơn ba tháng nay Kha Dập Trạm chưa bước ra đến cửa, nghĩ đến ngày mai phải ra ngoài đón dâu làm lệ khí trên người hắn càng nặng.
Tính tình Kha Dập Trạm tháng đầu tiên thật ra vẫn như trước, cũng không để tâm việc chân bị liệt này, vẫn nghĩ bản thân có thể đứng lên, nhưng sau khi thái y chẩn đoán không tìm ra nguyên nhân, lúc này Kha Dập Trạm mới bắt đầu hoảng. Sau đó từ tháng thứ hai trở đi tính tình bắt đầu âm trầm khó đoán, không thể tiếp nhận việc mình từ một người hoàn toàn khỏe mạnh biến thành kẻ bị liệt chỉ đem lại phiền phức cho người khác. Cũng không hẳn bị liệt chân nhất định sẽ gây phiền toái, có lẽ bị liệt lâu sẽ thích ứng, tìm ra cách thích nghi với cuộc sống, nhưung Kha Dập Trạm vừa bị liệt, mỗi ngày nội tâm đều bị dằn vặt chứ đừng nói đến tìm cách thay đổi.
Đa Phúc tới tìm Kha Dập Trạm, hắn từng đến đây cùng Nhậm Thất nhiều lần, đi vào cũng không ai cản. Đậu Tử bên người Kha Dập Trạm mang Đa Phúc vào sân, ý bảo hắn cứ đứng đây, sau đó đi tới gõ cửa ngắt dòng suy nghĩ của Kha Dập Trạm: "Vương gia, Đa Phúc của phủ Thừa tướng cầu kiến."
"Đa Phúc?"
"Chính là người bên cạnh Nhậm Thất thiếu gia."
"Vào đi."
Lúc này Đa Phúc mới đẩy cửa: "Vương gia, thiếu gia sai ta sang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-khong-bi-tuc-chet/1690504/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.