Lâm Tự Cẩm cảm giác mình lại bị theo dõi, về phần tại sao phải dùng chữ "lại", là bởi vì đây cũng không phải là lần một lần hai, tính ra, từ lần đi shopping một tháng trước, sau khi cô ngẫu nhiên trông thấy một người đàn ông rất giống Chu Cố, cô liền cảm giác bên cạnh mình hình như luôn luôn có một đôi mắt dõi theo.
Cô nghĩ muốn báo cảnh sát, thế nhưng cô cũng chưa từng nhìn thấy người đó, lại sợ là mình nghi thần nghi quỷ, cho nên liền đổi chỗ ở, nhưng vẫn vô dụng, cái cảm giác này vẫn còn.
Mỗi một ánh mắt ngẫu nhiên truyền đến, đều khiến Lâm Tự Cẩm có chút rùng mình, giống như phía sau có một đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình, loại cảm giác này thường thường là mở màn của một bộ phim ma, nhưng Lâm Tự Cẩm tuyệt đối không thích xem phim ma.
Cho nên cô quyết định thực hiện một kế nhỏ, bắt lấy "người theo dõi" này.
Cô chuẩn bị một đống đồ, cái gì phun sương phòng sói, đèn chói mắt, còn có xịt hơi cay, sau khi cô xuống xe muốn đi thang máy lên, ở chỗ ngoặt, cô không tiếp tục đi nữa, cô nắm chặt túi xách trên tay.
Không bao lâu một bóng đen xuất hiện, Lâm Tự Cẩm cũng không có thấy rõ ràng là ai, vung túi đập một trận: "Tôi cho anh theo dõi tôi này, anh là ai, bệnh tâm thần sao, theo dõi tôi làm gì!"
Tư thế đó của Lâm Tự Cẩm, xem bộ dáng là hận không thể đánh chết anh.
Chu Cố không nghĩ tới tính cảnh giác của Lâm Tự Cẩm cao như vậy, không thể không lên tiếng; "Cẩm Cẩm, đừng đánh nữa, là anh."
"Anh là ai, làm sao biết tên của tôi, anh có phải..." điều tra tôi, cô không tiếp tục nói những chữ đằng sau, bởi vì cô đã nhớ ra giọng nói của người đàn ông này, là Chu Cố.
Lâm Tự Cẩm ngây dại, cô nghĩ tới vô số tình cảnh gặp lại Chu Cố, duy chỉ có không nghĩ tới sẽ kịch tính như trong phim vậy, giống như nằm mơ, cô thế mà đánh Chu Cố, còn xem Chu Cố là một tên cuồng theo dõi?
"Khụ khụ…" Lâm Tự Cẩm lui lại mấy bước, đưa tay vuốt tóc mái, thật sự là có chút xấu hổ: "Thì ra là anh, ngại quá, tôi còn tưởng rằng có người theo dõi tôi, nếu là hiểu lầm, quên đi, tôi đi trước."
Lâm Tự Cẩm muốn bỏ chạy, Chu Cố sao cho cô cơ hội, cầm cổ tay của cô: "Cẩm Cẩm, em đánh oan anh một trận, không cần bồi thường sao?"
Lâm Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt cùng trên cánh tay Chu Cố đều là vết đỏ, đầu tóc rối bời giống như là ổ gà, đích thật là có chút vô cùng thê thảm.
"Ngại quá…" Lâm Tự Cẩm mở túi xách ra, muốn tìm ví tiền, đáng tiếc một đống đồ vật trong túi xách, cô đành phải ngồi xổm xuống, lấy ra từng cái từng cái, xịt hơi cay, phun sương phòng sói...
Chu Cố: "..."
Anh có thể xác định, những vật này vốn là phải dùng ở trên người anh, bây giờ Lâm Tự Cẩm không biết anh là cái người theo dõi cô, vậy anh nhất định phải bịt kín miệng của mình, tuyệt đối không thể để lộ ra một chút xíu tin tức nào.
"Ầy, một ngàn tệ, số tiền này đủ bồi thường tổn thương trên người anh, vậy cứ như thế nha." Lâm Tự Cẩm cất những vật này lại, dự định rời đi, hoàn cảnh lúng túng như vậy, vẫn là rời đi trước mới ổn.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Cẩm Cẩm, anh không cần tiền, anh chỉ muốn em giúp anh xử lý vết thương một chút, anh quá bận rộn, không muốn đi bệnh viện." Chu Cố thật vất vả bắt được người, sao lại dễ dàng buông tha.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Ngại quá, tôi cũng bề bộn nhiều việc, hơn nữa tôi cũng không biết xử lý vết thương." Lâm Tự Cẩm giãy dụa: "Anh buông ra." Những hồi ức tươi đẹp của lúc trước đều hiện lên trong đầu Lâm Tự Cẩm, thực sự không quá muốn gặp Chu Cố.
"Cẩm Cẩm, chúng ta thật sự cần giả vờ xa lạ như vậy sao?" Giọng nói Chu Cố có chút chua chát.
"Chúng ta vốn không thân thuộc, đã nhiều năm như vậy, anh là người hay quỷ tôi không biết, con gái ở bên ngoài phải bảo vệ tốt chính mình, cho nên xin anh tự trọng, đừng quấn lấy tôi nữa."
"Cẩm Cẩm." Chu Cố bất đắc dĩ, Lâm Tự Cẩm vẫn là dáng vẻ của năm đó, chỉ là đã không phải là Cẩm Cẩm của anh.
"Anh mà không thả nữa tôi sẽ báo cảnh sát." Lâm Tự Cẩm xụ mặt, tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh.
Chu Cố không buông, Lâm Tự Cẩm lấy điện thoại di động ra, thật sự ấn 110, ngay lúc chuẩn bị nhấn nút gọi, điện thoại bị Chu Cố cướp đi: "Được, anh buông ra."
Chu Cố đưa di động trả lại cho cô, cũng buông lỏng tay của cô.
Lâm Tự Cẩm không tiếp tục chờ lâu, đi thang máy lên lầu, Chu Cố theo ở phía sau.
"Anh đi theo tôi làm gì?" Lâm Tự Cẩm nóng nảy.
"Anh không đi theo em, anh cũng ở tòa nhà này."
Lâm Tự Cẩm liếc mắt một cái, cô và anh không có chuyện gì để nói, vừa vặn thang máy đến, cô đi vào, ấn lầu mười sáu, Chu Cố đi theo vào, không có ấn số lầu.
Lâm Tự Cẩm không có phản ứng, đến lầu mười sáu liền ra khỏi thang máy, Chu Cố theo sát phía sau, đến cửa nhà mình, Lâm Tự Cẩm thật sự là không nhịn được: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh về nhà." Chu Cố đứng ở căn đối diện, ấn mật mã, cửa mở.
Lâm Tự Cẩm;...
Móa nó, đm anh.
Lâm Tự Cẩm đẩy cửa ra, được rồi, lười so đo với anh, lần trước nghe nói gia đình đối diện này dọn đi rồi, phòng ở bán cho những người khác, giá cả còn vô cùng cao, khi đó cô còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là tên đần nào, sao không tìm đến cô để mua, cô bằng lòng bán nha.
Kết quả là Chu Cố kẻ ngu này, phòng ở đây vốn dĩ không đáng giá tiền như vậy, thế mà anh lại mua, không phải người ngu thì là cái gì.
"Cẩm Cẩm." Chu Cố đẩy cánh cửa sắp đóng lại.
"Anh lại muốn làm gì, có thể đừng phiền tôi được không?" Lâm Tự Cẩm muốn bùng nổ, lúc đầu hôm nay là muốn bắt tên cuồng theo dõi, kết quả tên cuồng theo dõi không có bắt được, lại gặp Chu Cố - người mà mình không muốn gặp lại, hôm nay thật sự là quá tệ.
"Nhà em có hòm thuốc không? Cho anh mượn dùng một chút, anh mới chuyển đến, rất nhiều thứ đều không có." Chu Cố mang mắt kiếng không viền, mặt mày nhu hòa, nói chuyện với Lâm Tự Cẩm cũng ôn nhu, cảm giác rất yếu thế.
Lâm Tự Cẩm không kìm lòng được, lại nghĩ tới vết thương của Chu Cố là do cô làm, nên để anh bước vào: "Anh vào đi, tôi đi lấy hòm thuốc cho anh."
Chu Cố cúi đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười, là nụ cười được như ý.
"Đây, tự mình làm, đừng nghĩ để tôi làm cho, nếu không tôi giết anh." Lâm Tự Cẩm dữ dằn trừng mắt liếc anh một cái liền đi vào phòng bếp.
Có chút đói bụng, Lâm Tự Cẩm định ăn cơm tối, buổi tối hôm nay ăn mì nấm hầm gà hay là mì thịt kho tàu, hoặc là mì dưa chua?
Lâm Tự Cẩm nhìn trong ngăn tủ đầy mì ăn liền, cuối cùng cầm một gói mì ăn liền măng chua, đã vài ngày đã không ăn măng chua, bắt đầu nấu nước, vừa chơi điện thoại vừa chờ nước sôi.
Nước sôi rồi, cô mở bọc mì ra, chuẩn bị đổ mì vào.
"Ban đêm em chỉ ăn mì tôm?" Chu Cố nhíu mày, đã nhiều năm như vậy, Lâm Tự Cẩm vẫn không biết làm cơm, ngay cả thức ăn ngoài cũng chẳng muốn gọi, cảm thấy ăn mì tôm là cách đơn giản nhất.
"Liên quan gì đến anh." Lâm Tự Cẩm buông mì tôm xuống: "Anh có thể đi rồi, về sau cách tôi xa một chút, nếu không tôi không thể kìm chế được nắm đấm của mình đâu."
"À, nhiều năm như vậy, tính tình của em càng ngày càng kém." Lúc trước không hề đối xử với anh như vây, cũng là anh đáng đời, lúc trước không nên bỏ rơi Cẩm Cẩm.
"Anh có thôi đi không, có thể ra ngoài không?" Lâm Tự Cẩm không muốn nhớ chuyện xưa về anh một chút nào, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có chuyện gì để nói, nói nhiều rồi sẽ chỉ thêm đau xót.
"Đừng ăn cái này, vì báo đáp hòm thuốc của em, anh đưa em ra ngoài ăn." Chu Cố đi qua ném mì tôm vào thùng rác.
"Chu Cố, anh rất phiền anh có biết hay không?" Lâm Tự Cẩm mắt thấy mì tôm của mình bay vào thùng rác, tức giận đến nghiến răng, hôm nay quá xui xẻo, thế mà gặp phải Chu Cố.
"Anh biết, ăn bữa cơm này xong anh sẽ đi ngay, hôm nay sẽ không quấy rầy em."
"Thật sao?" Lâm Tự Cẩm rất hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Chu Cố.
"Thật, đi thôi." Chu Cố đi ra ngoài.
"Tôi không muốn ra ngoài, tôi mệt, đặt thức ăn ngoài đi, bằng không tôi về ăn mì là được." Lâm Tự Cẩm ngồi trên ghế sa lon, thật vất vả mới trở về, lại đi ra ngoài làm gì, ngộ nhỡ gặp lại tên cuồng theo dõi kia làm sao bây giờ? (tên cuồng theo dõi đang ở bên cạnh chị đó, hắc hắc)
"Được, anh gọi người mang thức ăn tới." Chu Cố không ép buộc, gọi điện thoại cho nhà hàng để người ta đưa tới.
Trong thời gian chờ thức ăn giao đến, Lâm Tự Cẩm vẫn cứ cúi đầu chơi điện thoại, cũng không nhìn Chu Cố một chút.
Chu Cố cứ nhìn Lâm Tự Cẩm chằm chằm, đã từng trong mắt Lâm Tự Cẩm đều là anh, bây giờ ai cũng có, chính là không có anh.
Cũng trách anh, lúc trước buông tay trước, thế nhưng anh không hối hận, nếu như không buông tay, hôm nay anh cũng nhất định không dám xuất hiện bên cạnh Lâm Tự Cẩm, có nhiều thứ, là không thể không đắng trước ngọt sau.
Rất nhanh thức ăn đặt ngoài được đưa đến, bày ra cả bàn, Lâm Tự Cẩm nhìn thoáng qua, lập tức nóng mắt, đều là đồ mà cô thích ăn, cô là một người thiên về mặt tình cảm, thích một thứ gì đó có thể thích cực kỳ lâu, đồ ăn cũng giống như vậy, một món ăn mà cô thích thì có thể ăn rất nhiều năm, đại học thích ăn, cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi.
Ví như cửa hàng bán Maocai ở cửa trường đại học cực kỳ ngon, bây giờ cô thèm ăn sẽ còn lái xe về quán ăn gần trường đại học đó ăn maocai, đây là hương vị mà những nơi khác không thể nào sánh được.
*Maocai: Maocai là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô của Trung Quốc, ở Tứ Xuyên. Nó bao gồm nhiều loại rau cũng như thịt và / hoặc cá trong một kho làm từ nước sốt mala.
maocai
"Mau nếm thử hương vị của tiệm này thế nào, đều là đồ ăn em thích ăn." Chu Cố xới cơm cho cô.
"Sở thích của tôi cũng sớm đã thay đổi, không cần anh nhớ."
Chu Cố phát hiện Lâm Tự Cẩm càng ngày càng biết xoi mói, mỗi câu nói đều có gai, giống như con nhím, nhưng bị đâm anh cũng vui.
"Vậy bây giờ em thích ăn gì, nói với anh, lần sau anh mua thức ăn làm cho em ăn." Chu Cố bất đắc dĩ lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
"Không cần đâu, ăn cơm xong anh đi đi, chúng ta coi như không quen biết." Lâm Tự Cẩm cúi đầu dùng bữa, không muốn nói chuyện phiếm với Chu Cố.
Chu Cố không ăn nhiều, cứ nhìn cô, chú ý cô ăn món đó rất nhiều, đến lúc đó mua thức ăn làm cho cô, tự mình làm yên tâm hơn ăn bên ngoài một chút.
Ăn cơm xong, Lâm Tự Cẩm vừa lau miệng, kéo cửa ra: "Anh có thể đi."
Chu Cố: "..." Lại bị đuổi nữa rồi.
"Được, vậy anh đi về trước." Chu Cố không có mặt dày mày dạn ngồi thêm, miễn cho Lâm Tự Cẩm càng phản cảm.
Chu Cố mới vừa rời đi, Lâm Tự Cẩm liền “ba” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Tự Cẩm đi vài bước, ngã người trên ghế sa lon, kỳ thật không hề muốn nhìn gặp Chu Cố, Chu Cố chính là thời gian bốn năm đại học tốt đẹp nhất của cô.
Cô vẫn cứ cho là sau khi tốt nghiệp đại học cô và Chu Cố sẽ kết hôn, khi đó cô còn suy nghĩ đến phòng cưới sẽ mua ở đâu, sẽ sinh mấy đứa, kết quả ngày tốt nghiệp đại học, Chu Cố đưa ra đề nghị chia tay, ngay cả lý do đều không hề có.
Đó là một ngày vui sướng nhất của cô, cũng là một ngày đau khổ nhất, vốn cô dự định chiều ngày hôm đó đi lĩnh chứng nhận kết hôn với Chu Cố, hộ khẩu đều đã đặt trong balo, ai biết Chu Cố sẽ đưa ra đề nghị chia tay.
Về sau nghe nói Chu Cố đi Mỹ học nghiên cứu sinh, bọn cô không còn gặp lại nhau nữa, sau đó đoạn thời gian tươi đẹp thời đại học tựa như là một giấc mộng, ngay cả nửa đêm tỉnh mộng cô cũng không dám nhớ lại.
Bây giờ Chu Cố lại xuất hiện, trong lòng Lâm Tự Cẩm mệt mỏi quá, cũng hi vọng đây là một giấc mộng, cô cố gắng nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Trước mặt Chu Cố giả vờ rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng không hề bình tĩnh, dù sao cũng là thời gian bốn năm tốt đẹp nhất, ai có thể quên dễ dàng như vậy đâu?
Nhưng cô quá mệt mỏi, không muốn đau khổ một lần nữa, coi như là một giấc mộng đi, đau khổ như vậy, cô không hề muốn nó lặp lại.
Lâm Tự Cẩm hung hăng chà nước mắt, đi tắm rửa, tắm rửa vội vàng vùi mình vào ổ chăn, muốn thôi miên mình, coi như không trông thấy Chu Cố.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tự Cẩm cố ý dậy rất sớm, chính là không muốn đụng mặt với Chu Cố, ai biết mới mở cửa, đã nhìn thấy Chu Cố đứng trước mặt, trên tay xách một phần sữa đậu nành và bánh quẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]