Thật ra thì lúc đầu không khẩn trương lắm, lúc trước cũng đã tới căn biệt thự này rồi, chỉ có điều tâm trạng bây giờ có chút không giống với khi đó. Càng đến bờ biển thì nhịp tim càng nhanh, lúc xuống xe Kiều Dư An còn hơi lảo đảo một xíu, xém chút là quỳ xuống luôn. Giang Mộ Trì đỡ cô lên, cười ranh mãnh, "Em như thế này là bủn rủn tay chân sao?"
"Em, em nào có, anh đừng có vu khống cho em." Kiều Dư An đẩy Giang Mộ Trì ra, cố gắng lên tinh thần đi thẳng vào trong.
Giang Mộ Trì ở phía sau cười nhẹ lắc đầu, cô ấy chỉ giỏi mạnh miệng.
Cửa lớn không đóng, Kiều Dư An đi vào, có người từ phòng bếp đi ra, Kiều Dư An sợ tới mức lùi về sau mấy bước, đạp trúng lồng ngực của Giang Mộ Trì, "Ai vậy anh...?"
"Đây là chị Triệu, muốn ăn cái gì thì nói với chị ấy, còn có chị Trần nữa, em có việc gì thì cứ nói với mấy chị ấy nhé." Giang Mộ Trì quay đầu nhìn về phía chị Triệu, "Chị Triệu, đây là bà chủ."
"Chào bà chủ ạ, bà thích ăn cái gì thì cứ nói với tôi, chắc chắn là tôi biết làm." Chị Triệu vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn có vẻ bình dị gần gũi.
"Vâng, cảm ơn chị." Kiều Dư An chống khuỷu tay vào tay Giang Mộ Trì rồi đứng thẳng lên.
"Bà chủ thường ăn sáng vào mấy giờ ạ? Tôi biết để chuẩn bị ạ." Chị Triệu tới từ nhà họ Giang, tương đối quen thuộc với Giang Mộ Trì, chỉ có điều đây là lần đầu gặp mặt mợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vo-tim-ra-loi-cua-anh-chua/217984/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.