Lúc về đến nhà, trời cũng nhá nhem tối.
Cậu Ba ôm cô vợ nhỏ của mình vào phòng, tay vỗ về, miệng không ngừng an ủi xoa dịu cơn sợ hãi trong lòng cô. Vẻ mặt cậu hết sức nghiêm túc lắng nghe cô kể lễ, mách lẻo sự uất ức của mình. Chốc chốc lại không ngại bẩn mà thơm nhẹ vào bên má cô.
Nhìn ra được cảm xúc của người trong lòng đã bình ổn lại rồi, Ba Hưởng vẫy tay gọi con Đẹt tới hầu cô tắm rửa, rồi lại nhẹ giọng thủ thỉ, dặn dò mấy câu bên tai, sau đó đứng dậy bỏ ra ngoài.
Cậu đi đâu? Đương nhiên là đi đến cái ao sen bất ổn trong nhà.
Cậu muốn làm gì? Đương nhiên là muốn gọi người lấp ao!
Lệnh vừa ban ra, đám tôi tớ trong nhà được dịp nháo nhào như ong vỡ tổ. Cái ao sen này tồn tại cũng mấy chục năm rồi, ai ai trong nhà cũng yêu thích nó. Cá trong ao, sen trong hồ đều được chăm sóc kĩ càng. Một nhành cây khô hay một chiếc lá rụng rơi xuống mặt nước cũng đủ khiến phú ông nổi cơn tam bành quát tháo rùm beng.
Bây giờ thì sao? Cậu Ba muốn lấp ao!
Tụi nó phải nhanh chân bẩm báo lại ngay với ông nhà!
Phận người ăn kẻ ở lênh đênh như lục bình trôi sông, xuôi theo dòng nước. Dòng nào êm ả còn may, dòng nào nước siết chẳng biết trao thân chốn nào.
Trong lòng đám người hầu lo sợ hãi hùng, nào ngờ phú ông vừa nghe chỉ hỏi tình hình lúc cậu trở về thế nào. Sau khi nghe xong mọi chuyện chỉ gật đầu,thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nhau-chua/442085/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.