—
Rõ ràng đều là bất động sản đứng tên Văn Tự, nhưng so với căn biệt thự công nghệ cao mà cậu từng đến, căn nhà này lại khác biệt rất nhiều. Tối giản hơn, rộng rãi hơn, màu sắc cũng mang vẻ âm u kỳ dị. Trên tường có thêm vài bức tranh sơn dầu, mà toàn theo phong cách có nội dung không lành mạnh cho lắm - nửa thân người bị dây thừng đỏ trói chặt, chia cắt thành nhiều phần, chẳng rõ muốn biểu đạt điều gì, nhưng lại khiến Lý Vũ Du không khỏi rùng mình, vô thức liên tưởng đến quả táo kia.
Bốn tiếng trước, Lý Vũ Du ôm Mèo Ca vào đây với tâm trạng thấp thỏm. Văn Tự không hỏi gì nhiều, người giúp việc dẫn cậu đến một phòng dành riêng cho khách, chỉ cách phòng ngủ chính của Văn Tự một bức tường.
Văn Tự không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu. Anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, khoác áo choàng tắm, nhấp một ngụm rượu. Nhìn vẻ mặt ấy, dường như đã sớm đoán được rằng Lý Vũ Du sẽ lại tìm đến mình cầu cứu.
Lý Vũ Du hơi tức giận vì bị đoán trúng, nhưng cũng xấu hổ vì bản thân lại hành động đúng y như dự liệu của anh ta. Cuối cùng hai cảm xúc giằng co, xấu hổ chiếm ưu thế, cậu chỉ đành cụp đuôi theo người giúp việc vào phòng, để lại một khoảng lặng cho Văn Tự.
Cái này không tính là sống chung đâu. Phải gọi là chiến thuật lánh nạn mới đúng.
Lý Vũ Du cũng không hiểu sao bản thân lại nghĩ đến chuyện đó.
Càng nghĩ càng rối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-van-on-chiet-chau/5075485/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.