—
- Tại sao phải thu gom những lọ thuốc thử đã dùng rồi còn vẽ lên chúng... cái này là hình gì vậy? - Đây là mặt trời, đây là mưa, cái này mưa nhỏ hơn một chút, còn cái này là mưa to xối xả. - Tại sao lại làm thế? - Để kỷ niệm. - Kỷ niệm? - Ừ. Làm việc ở đây, trước khi có kết quả gì thì mỗi ngày đều như nhau, một thời gian sau nhìn lại, chẳng phân biệt được ngày nào với ngày nào. Vẽ lại thời tiết lên đó là để nhắc rằng mỗi ngày chúng ta đã trải qua đều khác nhau. Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp. Nếu vẽ lên lọ thuốc thử, có lẽ sẽ là một mặt trời to bằng nắp lọ. Lý Vũ Du dựa đầu vào cửa kính xe, rõ ràng đã dán phim cách nhiệt, nhưng hốc mắt vẫn đau rát như bị nắng chiếu thẳng vào. Cậu vẫn không thể tin được rằng Lan Thanh lại lỡ mất những mùa xuân rực rỡ của mấy năm qua. Nữ công nhân vừa nãy, đồng thời cũng là người mà Lan Thanh từng nhắc đến, đã ở phía sau tòa nhà kể cho cậu nghe về đoạn kết ngắn ngủi của cuộc đời Lan Thanh. Sau khi rời Viện Quân Khoa, cô vốn định đến Trầm Bình làm việc, nhưng trước khi đi thì đột nhiên ngất xỉu ở nhà, được chẩn đoán mắc bệnh nặng về đường tiêu hóa. Sau nửa năm điều trị, vì gia cảnh khó khăn, không đủ khả năng chi trả tiền thuốc men, cuối cùng để không tăng thêm gánh nặng cho gia đình, Lan Thanh đã kết thúc đời mình một cách vội vàng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-van-on-chiet-chau/5075484/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.