"Cô thích Lý Dương Tư phải không?" Tạ Trản sốt ruột vò góc áo nhưng lại buông ra, hắn không muốn Phồn Tinh nhìn thấy vẻ lo lắng và chột dạ của hắn. Hắn không quên mục đích tối nay bản thân đến đây làm gì. "Cái gì?" Phồn Tinh cầm xiên thịt ngũ vị, nghiêng đầu. "Quan hệ giữa chúng ta chỉ là mối làm ăn lợi ích và tiền tài, nếu cô thích hắn hơn thì cô có thể sớm đổi ý đi bao nuôi hắn." Lý Dương Tư chính là gã trai đã hôn gió Phồn Tinh, lúc đó Đại lão còn cười đáp lại. Ngay cả yêu tinh nhỏ có tâm tư đây này, còn chưa có cơ hội thực hiện mấy cái trò vặt đó đã luyện thành thạo. Huống chi Đại lão là cái loại vô cảm, thậm chí còn hơi vô tâm. Tạ Trản cảm thấy cô không trả lời chính là thừa nhận. Đáy lòng nặng nề rồi tiếp tục nói: "Cô yên tâm, tôi không phải kẻ thích đeo bám. Cô đưa tiền cho tôi xong, nhất định tôi sẽ không làm phiền cô." "Đúng vậy, tôi chỉ là bãi bùn nhão khiến ai cũng khinh ghét, chết sớm thì đỡ lãng phí đồ ăn. Trước kia cô mù mắt muốn bao nuôi tôi chắc là muốn chọc tức Thẩm Anh Bác nhỉ? Bây giờ thích Lý Dương Tư rồi cũng là điều hiển nhiên." "Người ta nhảy đẹp hát hay, mặt nào cũng tốt hơn tôi rất nhiều." Tạ Trản cũng biết bản thân càng nói càng loạn, nhưng hắn không kìm chế được. Trong lòng hắn rất khó chịu. Tuy quan hệ giữa hắn và Ngọc Phồn Tinh cũng chẳng phải thứ sạch sẽ gì. Nhưng nói thật hắn sống từng ấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên có người cho hắn hi vọng. Để hắn cảm thấy... Không cần phải làm một đám bùn nhão suốt đời. Nhưng xét về vấn đề khác thì chuyện này rất buồn cười. Dù là bao nuôi cũng là do hắn tự nguyện. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai chịu bao nuôi hắn chịu trách nhiệm về hắn. [Hãy đọc truyện tại trang Diễn Đàn Lê Quý Đôn, nếu bạn đọc ở trang web khác thì bạn đang cổ vũ họ ăn cắp công sức của mình.] Ngay cả Tạ Như Nhân nuôi hắn còn không vui bằng nuôi chó. Cho nên mấy ngày nay hắn không chỉ cố gắng vì tiền, hắn thật sự muốn bản thân tiến bộ. Hắn tựa như cỏ dại chỉ muốn người ta cho hắn chút hi vọng, hắn có thể cắm rễ thật sâu rồi liều mạng bò lên trên. Nhưng hi vọng chỉ thoáng rồi biến mất, hệt như pháo hoa. Dường như cô đã lấy đi toàn bộ hi vọng của hắn rồi. "Nhưng anh ta, không phải cậu." Nếu có thể nuôi bông hoa nhỏ khác thì đã nuôi từ lâu! "Cậu buồn à?" Phồn Tinh có thể cảm nhận được hình như hắn càng nói càng khó mở miệng, tốc độ cũng rất nhanh chóng gấp gáp, "Sao thế?" "Cậu càng nói càng buồn, vì lời đó khiến cậu khổ sở. Đã buồn còn nói làm gì?" Phồn Tinh cảm thấy Tạ Trản ngốc nghếch, đúng là sắp khóc rồi còn giả vờ lạnh nhạt. Thật ra mắt hắn đã đỏ, bĩu môi trông rất đáng yêu. Đúng thế, đã đau khổ thì nói làm gì nữa? Đương nhiên là vì muốn tìm cầu thang leo xuống, tuy Tạ Trản tự hạ thấp bản thân nhưng ít nhất hắn vẫn cần mặt mũi. Hắn không muốn đợi người ta đá hắn bay đi, bản thân chủ động một chút thì cũng giữ được chút sĩ diện. Luôn có một yêu tinh nhỏ, nghĩ một đằng làm một nẻo. "Tạ Trản, cậu lại đây..." Phồn Tinh vẫy tay gọi Tạ Trản. Bông hoa nhỏ không có cảm giác an toàn cần được an ủi cỗ vũ hắn. Nếu không sẽ héo rũ mất! Tạ Trản đi đến trước mặt Phồn Tinh. Đại lão ngẩng đầu nhìn chàng trai cao to như thế liền nói, "Ngồi xổm xuống." Tạ Trản vâng lời ngồi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]