Chương trước
Chương sau
Tạ Trản đen mặt tràn ngập dấu hỏi.
???
Sau này cô còn muốn thêm vào nữa ư, đây là tiếng người à?
"Đây là yêu cầu để cô bao nuôi tôi à?" Tạ Trản không thể tin được hỏi ngược lại.
"Ừ, đúng thế... Sao vậy?" Đại lão trả lời như đúng rồi.
Nhị Cẩu nói, bao nuôi hắn nhưng không cần thiết phải làm chuyện xấu hổ.
Mà phải cho hắn những điều lợi lộc, để sau này hắn còn khiến cô vui vẻ.
Cô thích con trai hát hay, nhảy đẹp, rap tốt, và thân hình rắn chắc không có mỡ, biết nấu ăn ngon...
Vì muốn rất nhiều thứ nhưng không thể nuôi cả đám bông hoa nhỏ được, điều này khiến cô không vui.
Nếu bông hoa nhỏ Tạ Trản có thể làm được tất cả/
Cô sẽ rất vui vẻ.
Trong lòng Sưu Thần Hào đau xót.
Cô thì vui còn cô có nghĩ đến ba ba nó có vui không?
Cô không hề nghĩ!
Da đầu Tạ Trản run rẩy.
Hắn còn nói được câu hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý hiến thân không?
Có thể kể ra việc đêm qua hắn trằn trọc không yên tự mình nghĩ ra vô số lý do để bản thân sa đọa hay không?
Ngọc Phồn Tinh, mẹ nó cô là người ngoài hành tinh à?
Thậm chí Tạ Trản còn không kìm được muốn đánh nhau chửi bậy, đây là loại giao dịch dơ bẩn bình thường à?
Đại lão còn nghiêm trang cỗ vũ hắn: "Cố lên vịt ngốc, nếu khiến tôi hài lòng, tôi có thể, cho thêm tiền."
Tạ Trản: ...
Hắn cảm thấy dường như mình đang làm công nhân, còn ông chủ nhà xưởng đang cổ vũ hắn, bảo hắn cố gắng làm việc sẽ có rất nhiều tiền.
Nếu hắn dũng cảm tiến lên mà nói... Dường như ngay cả việc kia cũng có thể giải quyết được.
Tạ Trản không cười nổi, suy nghĩ rối loạn khiến hắn bất động, thậm chí còn khiến hắn tức giận.
Ông đây cảm thấy bị cô ngủ rồi cũng chẳng sao, cuối cùng cô lại bắt ông học hát học nhảy học nấu ăn, đúng là một sự sỉ nhục mà!
*
Phồn Tinh về nhà một chuyến, vợ chồng Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhuỵ làm một bàn đồ ăn ngon, sau đó muốn dò hỏi cô mối quan hệ gần đây với Thẩm Anh Bác.
Hai vợ chồng đề đã chuẩn bị tốt công tác kháng chiến trường kỳ.
Định mỗi lần con gái về nhà, đề sẽ dạy dỗ cô để lại ấn tượng về Thẩm Anh Bác không tốt.
Từ từ tích lại sẽ có ảnh hưởng, chắc sẽ thoát khỏi sự ám ảnh của tên đó.

"Phồn Tinh à, con có nhớ em gái của Thẩm Anh Bác là Thẩm Gia Viện không?" Lý do Ngọc Trường Thịnh cảm thấy tên thanh niên Thẩm Anh Bác này không đáng tin, cũng bởi vì ông cảm thấy hắn không bình thường.
Hắn không phải con trai ruột nhà họ Thẩm, hoàn toàn có thể giữ khoảng cách với Thẩm Gia Viện.
Lúc hắn mười lăm mười sáu tuổi, còn chơi trò hôn môi với Thẩm Gia Viện mới mười hai tuổi.
Lần đó nhà họ Thẩm tổ chức tiệc, Tần Nhuỵ đã vô tình nhìn thấy trong hoa viên của nhà họ Thẩm.
Người trung niên đều từng trải, nhưng trường hợp này... Thật sự kinh hãi!
May chỉ là con nít vui đùa, nếu không Tần Nhuỵ sẽ ghê tởm đến chết.
Nhưng Tần Nhuỵ cũng không thể trực tiếp nói với con gái, dù sao thì con gái còn nhỏ chưa đến 20.
Chuyện giữa nam và nữ, giải thích rõ ràng với một cô gái trẻ, đúng là rất ngại!
Ha ha, ngại thật!
E hèm, vợ chồng Ngọc Trường Thịnh hoàn toàn không biết, tuy con gái nhà mình còn nhỏ, nhưng đã trở thành Kim chủ ma ma rồi!
Tần Nhuỵ chỉ có thể thay đổi cách nói, "Trước kia khi con chơi với Thẩm Gia Viện, quan hệ hai đứa không tốt. Thẩm Anh Bác lại là một đứa thương em gái, nếu con ở bên nó, con phải hỏi nó, nếu lỡ con và em gái nó cãi nhau, nó sẽ đứng về phía ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.