Chương trước
Chương sau
"Cô muốn gì từ tôi?" Tạ Trản hỏi.
Muốn ngủ với hắn sao?
Coi hắn như chim hoàng yến, cưng chiều một khoảng thời gian, sau đó gặp được đối tượng hợp mắt hơn lại cho hắn một số tiền để hắn cút đi à?
Phồn Tinh suy nghĩ.
Những điều cô nghĩ được rất nhiều!
"Đợi tôi, liệt kê danh sách, sẽ báo với cậu."
Nuôi chim hoàng yến, muốn mọi thứ của hắn rồi, lại còn cần liệt kê danh sách à?
Còn là người không?
Cô định lập danh sách những chức năng hắn có thể làm được, sau đó xem thử khi nào thì sử dụng đến à?
Tuy lúc đó Tạ Trản đồng ý ngay, nhưng thực tế trong lòng hắn không lạnh nhạt như biểu hiện bên ngoài.
Từ một đứa trẻ sinh ra trong gia đình bất hạnh, cả đời định trước sẽ đắm chìm vào nỗi đau khổ bất tận, muốn sa đọa lại khó có thể sa đoạ hoàn toàn. Muốn vùng vẫy nhưng bị hiện thực vả mặt, đả kích từng chút hi vọng vô thực.
Vì thế, chỉ có thể rối bời.
Vừa quyết định đắm chìm vào bùn, vừa cảm thấy bản thân mình vô liêm sỉ.
Bây giờ Tạ Trản thấy, lý do Đại lão muốn tiến hành giao dịch dơ bẩn với hắn, là vì muốn cùng hắn làm chút chuyện không thể miêu tả.
Nhưng khi Phồn Tinh đưa cho hắn tờ danh sách dài, Tạ Trản mới biết sự việc vốn không đơn giản như vậy.
*
"Tôi có thể trả công, cung cấp tài nguyên, cho cậu toàn bộ mọi thứ. Để báo đáp lại, cậu cũng phải, thoả mãn tôi." Hôm sau, Phồn Tinh nghiêm túc nói.
Nhưng Đại lão còn chưa học xong khóa [sự quyến rũ của ngôn từ], vì thế nói những lời này lại khiến người ta muốn chạy trốn.
Tạ Trản nhìn cơ thể Phồn Tinh, lại cúi đầu nhìn bản thân.
Dáng vẻ không đứng đắn còn cười khinh thường: "Tất nhiên, cô không phải Kim chủ của tôi sao? Thoả mãn cô là nghĩa vụ của tôi. Cô yên tâm, tôi nhìn yếu đuối nhưng không đến mức không dùng được."
Phồn Tinh ghét bỏ nhìn hắn một cái.
Dường như đang muốn nói: "Khoác lác gì thế? Trong lòng không hổ thẹn à.''
"Được, vậy cậu phải nhớ kỹ, lời cậu nói vừa rồi. Đừng bỏ cuộc nửa chừng, biết không hả?" Đại lão nghiêm túc.
Nhưng đành chịu thôi, quan hệ giữa cô vào Tạ Trản, người bình thường đều sẽ không cảm thấy bình thường.
Vì thế Tạ Trản không muốn chạy trốn, thậm chí còn cảm thấy Đại lão đang khai sáng cho hắn.
Hừ, không phải cô ta xem thường hắn sao?
Bỏ cuộc nửa chừng à?
Việc này có thể bỏ cuộc được sao?
Tạ Trản cười lạnh: "Cô yên tâm, chỉ cần cô tuân thủ lời hứa, bất luận như thế nào, tôi đều sẽ khiến cô hài lòng."
Phồn Tinh lấy hai tờ giấy từ trong túi áo ra, đưa cho Tạ Trản, "Vịt ngoan, tôi chờ mong biểu hiện sau này của cậu."
Khi đọc rõ nội dung trên giấy, thái dương Tạ Trản nổi gân xanh.
Cả hai mặt của hai tờ giấy đều viết kín, tất cả đều là danh sách mà Kim chủ ma ma muốn hắn làm.
Nhảy múa, đẹp hơn bé trai Triệu Minh Nhất.
Ca hát, phải dễ nghe hơn chàng trai cao gầy lớp A.
(PS: Ngôi sao nhỏ không chỉ biết hát, còn phải biết diễn xuất, ca hí khúc Hoàng Mai.)
Rap, cũng phải thật giỏi, thể hiện rõ sự điên cuồng của chất rock, nhưng không được lạc nhịp.
Quần áo mặc lúc thức dậy, phải giống như các chàng trai khác, hợp thời thượng, còn phải đẹp.
Muốn học hỏi sự đáng yêu, tốt nhất là giống như Tề Thuỵ, mặc quần yếm thỏ đáng yêu, cười lên còn đáng yêu hơn cả hắn, nếu không sẽ không hài lòng.
Sau khi hoàn thành cuộc thi, đi học nấu ăn. Phải làm được tất cả các món, thỉnh thoảng còn phải nấu canh rắn.
Huấn luyện sự can đảm, thấy châu chấu và ong vò vẽ không sợ hãi, có thể bắt chúng nó về, trụng dầu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.