Editor: Mai Tuyết Vân
Sau khi Tạ Trản tức giận rời đi, nổi giận đá một cái lên cửa, sau đó còn ăn đau hừ một tiếng.
Vốn cảm thấy Ngọc Phồn Tinh kia ngu ngốc muốn chết, còn hám trai, nên muốn trêu chọc cô một chút. Không ngờ bản thân lại bị mất mặt như vậy!
Hắn cứ đá thúng đụng nia mà rời đi, từ nãy đến giờ vẫn còn nghe thấy tiếng bốp khi đầu mình đập vào cửa, đàn vịt trời vẫn rộn ràng xoay quanh đầu hắn!
Phồn Tinh ngồi trên bồn cầu, đếm đầu ngón tay hỏi Sưu Thần Hào.
"Nếu có một người, thỉnh thoảng hơi đáng ghét. Nhưng đôi lúc, cũng đáng yêu. Lâu lâu, lại chẳng thích nói chuyện. Có khi, rất thích trò chuyện, nhưng sẽ khiến người ta, không vui. Có lúc, rất cố gắng, nhưng ngay sau đó lại chẳng chịu nổ lực. Đây là loại người gì đây?"
Đây là câu nói dài nhất Phồn Tinh nói được, tuy ngắt quãng nhưng đã có thể nhận ra, cô đang rất cố gắng để học tập rồi.
Nhưng nhiều ngừng nghỉ quá lại khiến Sưu Thần Hào chản nản mệt mỏi.
[Đây là bệnh điên.] Sưu Thần Hào không hề do dự trả lời.
Nhân tiện còn đế thêm một câu: [Gặp phải kẻ như vậy, tốt nhất là tránh xa một chút. Bệnh điên có thể giết người, không đáng liều mạng.]
"Chà." Đại lão khó hiểu: "Ý cậu nói là, bông hoa nhỏ Tạ Trản có bệnh sao?"
Lúc đó Sưu Thần Hào mặt đầy dấu chấm hỏi.
???
Sao nó lại có cảm giác sổ khổ thế này?
[Đương nhiên không phải!] Sưu Thần Hào cố gắng phản bác, không hề có tự trọng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018579/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.