Editor: Mai Tuyết Vân
Điều khiến Tần Tư Cổ đau lòng chính là vì hắn không thể tìm thấy muội muội sớm hơn. Nên tấm áo bông quý giá của hắn, tiểu muội đáng yêu ngoan ngoãn của hắn đã đính hôn với một tên cẩu nam nhân.
"Bông hoa nhỏ thi xong, ta đến đón hắn."
Chiều hôm đó kết thúc cuộc thi, Phồn Tinh cầm điểm tâm bước ra khỏi cửa.
Tức giận trong lòng Đại công tử nguội lạnh rất nhanh.
Chỉ là một thôn phu hương dã, cho dù là kỳ tài hiếm có đậu được Trạng Nguyên, cũng là kẻ quê mùa thấp kém. Có chỗ nào xứng đôi với kim chi ngọc diệp tiểu muội của hắn chứ?
Hơn nữa sao cô còn đi đón hắn tan thi?
Hắn có tài đức gì?
Hắn xứng sao?
Tần Tư Cổ mang theo Tần Tư Ngọc dẫn Phồn Tinh xuất môn, đám người hầu và thị vệ trong phủ đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Thế tử.
Từ Thụy Khanh mệt mỏi từ trường thi bước ra, liếc mắt một cái đã gặp được Phồn Tinh.
Nói rằng mệt mỏi biến mất nhất định là giả. Nhưng trong lòng ngọt như mật thì là thật.
Hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh Phồn Tinh, thậm chí còn hoàn toàn xem nhẹ một ánh mắt hung tợn bên cạnh.
Hắn đưa tay ra muốn ôm Phồn Tinh vào lòng, kết quả được nửa chừng lại kéo phải người nào đó đang ngăn giữa hắn và Phồn Tinh. May mắn hắn dừng lại kịp thời, nếu không...
Không thể tưởng tượng! Không được phép tưởng tượng! Tưởng tượng ra sẽ sụp đổ mất!
Sắc mặt Từ Thụy Khanh không tốt, sao lại là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018554/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.