Editor: Mai Tuyết Vân
Thời gian Từ Thụy Khanh bị bệnh dài như vậy, thật ra điều hắn sợ hãi nhất chính là trong cơn bạo bệnh hôn mê lại buông tay từ bỏ trần thế, thậm chí còn không có ai biết hắn đã chết lúc nào.
Phụ thân của hắn không giỏi bày tỏ tình cảm, chỉ biết dặn dò mẫu thân Tần thị của hắn.
Mỗi ngày Tần thị đều bị Lý thị trách mắng, công việc trong tay chưa từng ngơi.
Cho nên cũng không có nhiều thời gian chăm sóc hắn.
Mỗi lần hắn hôn mê chỉ có một mình. Mỗi khi tỉnh lại cũng chỉ có một mình.
Dường như đã bị mọi người vứt bỏ.
Đây là lần đầu tiên...
Không xuất hiện cảm giác bị vứt bỏ.
Thậm chí, trong đáy lòng... Còn có chút ngọt ngào.
Đương nhiên cũng không ngọt ngào được bao lâu.
Khi Đại lão bế hắn kiểu công chúa ra khỏi khách điếm, bế lên xe bò, đã thu hút ánh mắt của mọi người. Chút ngọt ngào trong lòng, lập tức biến thành sự xấu hổ và giận dữ.
Hắn muốn vùi đầu vào lòng Phồn Tinh, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Sau đó liền xảy ra chuyện khiến hắn càng thêm ngượng ngùng, trước ngực của cô... Có hai chiếc bánh bao nhỏ!
Nếu hắn vùi đầu vào ngực cô thì sẽ thành loại người gì đây?
Vì thế chỉ có thể để lộ mặt ra ngoài, mặc kệ để người ta thấy.
Cảm giác này rõ ràng là... Ai thử rồi mới biết.
May mắn lần này có thể đối mặt, để Từ Thụy Khanh rèn luyện độ mặt dày của bản thân, cho nên về sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018510/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.