Editor: Mai Tuyết Vân "Khụ khụ... Ta không có..." Hắn không xấu hổ! Hắn chỉ cảm thấy như vậy không hợp lễ nghĩa! "Ngại còn không chịu nhận." Đại lão không hề nể mặt, trực tiếp vạch trần hắn. Trong lòng Từ Thụy Khanh đau khổ, bị người ta hết lần này đến lần khác chọc vào chỗ thẹn, tức giận đến mức đỏ mặt. Giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay của Phồn Tinh, nhưng lại bị Đại lão dùng một tay ấn chặt. Đúng vậy, dùng một tay ghì chặt! Ôm vào lòng. Lúc đó Từ Thụy Khanh liền... Suýt chút nữa nghẹn chết, lập tức bị ôm cứng. "Ngoan ngoãn, không nên cử động, đưa ngươi đi chữa bệnh." Dường như Đại lão đang dỗ hài tử, giọng điệu dịu dàng dỗ Từ Thụy Khanh. Trên xe bò, còn có Mộc Lão Tam ngồi đó! Còn ra thể thống gì nữa hả? Từ Thụy Khanh cảm thấy bản thân xấu hổ và giận dữ muốn chết, sau đó bệnh lại tái phát bất tỉnh hôn mê. Trước khi đôi mắt tối sầm, trong lòng còn đang suy nghĩ, hôn mê cũng tốt, ít nhất không cần nhìn thấy cảnh xấu hổ như vậy! Sau khi đến huyện, lập tức tìm đại phu. Bệnh của Từ Thụy Khanh chữa lâu không hết, khi lão đại phu bắt mạch, trên mặt lộ ra vẻ không tốt. "Xem ra, chắc đã bệnh được một thời gian, sao lại không nhanh chóng sớm đưa vào huyện khám chữa? Nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ ngay cả mạng cũng khó bảo toàn, tịnh dưỡng cho tốt, nếu không sau này sẽ để lại di chứng." Lão đại phu vốn đang nghĩ, nếu để tiểu tử này bệnh lâu như thế mới đến khám, xem ra người nhà không có tiền, hoặc không chịu chi tiền. Thậm chí trong lòng còn không kiềm được thở dài, kết quả không ngờ được rằng... Hình như ông đã nhìn nhầm rồi sao? Tiểu nha đầu dung nhan xinh đẹp, sau khi nghe xong lại rất bình tĩnh nói: "Có tiền, trị thật tốt cho hắn." Mộc Lão Tam đỡ trán. Thật ra nhà bọn họ cũng không có nhiều tiền như vậy. Cũng không đến một ngàn lượng, nếu cầm nhiều như thế ra đường có thể sẽ bị người ta cướp mất! Bệnh của Từ Thụy Khanh cần theo dõi một hai ngày, cho nên Mộc Lão Tam và Phồn Tinh chỉ có thể ở lại khách điếm trong huyện thành một đêm. Buổi tối, Phồn Tinh canh giữ bên giường Từ Thụy Khanh. Mộc Lão Tam khuyên thế nào cũng không được, chỉ có thể cùng canh. Canh đến nửa đêm thì buồn ngủ! Vẫn nên trở về phòng ngủ thôi. Bạn cho rằng ông sợ cô nam quả nữ ở chung một phòng, thì khuê nữ ngốc nhà ông sẽ chịu thiệt sao? Không hề đâu, ông đang lo lắng, bây giờ tiểu tử Từ gia còn ốm, mà hình như khuê nữ nhà ông lại thèm nhỏ dãi tướng mạo của hắn. Bệnh nặng như thế, nếu khuê nữ lại động tay động chân, không biết nặng nhẹ, thì Từ Thụy Khanh cũng quá thê thảm rồi! Sau khi Mộc Lão Tam trở về phòng, Phồn Tinh vẫn trừng lớn mắt canh giữ. Sưu Thần Hào có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, rõ ràng là cô cũng rất mệt! Vậy mà lại không đi ngủ. Vì sao? Sưu Thần Hào nghi hoặc không hiểu. Phồn Tinh chỉ mở to hai mắt, nghiêng đầu, "Không thể ngủ, phải trông bệnh nhân, không thể ngủ." Nếu ngủ người mà chết, sẽ không nhìn thấy mặt nữa. Sưu Thần Hào: [...] Chiến thần đại nhân của nó còn chưa bệnh nặng đến mức đó đâu! Nhưng dù nó khuyên thì Phồn Tinh vẫn bất động. Theo nó phỏng đoán, chắc là nguyên tắc trong tiềm thức của cô rồi. Sưu Thần Hào cảm thấy, trên người Ngân Phồn Tinh nhất định có bí mật, nhưng nó vẫn chưa tìm ra được. Haizzz, thật mệt lòng! Ngày hôm sau khi Từ Thụy Khanh tỉnh lại, đã nhìn thấy Phồn Tinh như thần giữ cửa ngồi trên ghế, hai mắt đỏ ngầu, nhìn hắn có chút ngốc nghếch. Cô nói không thể ngủ, thì nhất định không thể ngủ! Không hề lơ là! Khi Từ Thụy Khanh tỉnh lại nhìn thấy, ở bên cạnh giường mình có người, lúc nhất thời trong lòng không biết nên nghĩ thế nào...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]