Editor: Mai Tuyết Vân
Thích Hà nghe được bốn chữ "lão già vô lại"", trong lòng run lên.
"Chắc không thảm vậy đâu, dáng vẻ của Vân Phồn Tinh rất đẹp mà."" Gả cho một lão già vô lại cũng quá thê thảm rồi.
"Cậu biết cái gì chứ, vì bộ dạng xinh đẹp nên mới càng thảm thương hơn đấy. Nếu cậu ấy xấu thì chỉ cần gả cho một tên trung niên rồi sinh con. Còn dáng vẻ xinh xắn nên rất có khả năng sẽ bị đưa cho nhiều người xx...""
"Vì sao chỉ có thể gả cho người trung niên?"
"Các cậu ngốc thật đấy, nhìn cậu ta thiểu năng như vậy, vốn không phải người bình thường. Ngoại trừ mấy lão già trong nhà không có tiền hoặc vợ chết, ai lại muốn lấy một kẻ ngốc hả?"
Nữ sinh bắt đầu chủ đề này cảm khái một câu: "Trời, Vân Phồn Tinh thật sự quá đáng thương rồi!""
Thích Hà chỉ cảm thấy dù nghe thế nào cũng không thoải mái. Tội nghiệp hay không, ai cần cô ta lo? Nếu như quan tâm như vậy, sao không thấy cô ta làm bạn với cô ngốc?
Bàn luận sau lưng Phồn Tinh, dẫm đạp lên cô rồi tỏ vẻ thương cảm, sao mặt cô ta dày thế?
"Liên quan gì đến cô?" Thích Hà ngồi bên cạnh viết tiểu luận, bất ngờ nói một câu.
"Thích Hà, cậu vừa nói gì cơ?" Nữ sinh không nghe rõ.
Thích Hà là bạn ngồi cùng bàn với cô, nam sinh đẹp trai có ai mà không thích? Nhưng bình thường hắn không thích ồn ào, ngay cả cô ta ngồi chung bàn với hắn cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
"Tôi nói Vân Phồn Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018459/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.