Editor: Cô Rùa * Méo được, méo được, phải bình tĩnh! Phải tách ra! Tách ra! Tách ra! Khâu Ngôn Chí kìm lại ham muốn nhào đến gặm cắn Hạ Châu, sau đó cậu chợt đẩy anh ra rồi tiếp tục chúi đầu vào bồn nước lần nữa, trong đầu không ngừng đánh vần bảng cửu chương. Hạ Châu cau mày, lại xách cổ Khâu Ngôn Chí ra lần hai: “Khâu Ngôn Chí, cậu bị điên à?” Khâu Ngôn Chí khóc không ra nước mắt, nói chuyện cũng không ra hơi: “… Em… Em bị chuốc thuốc.” Hạ Châu: “…” Hạ Châu im lặng hai giây, sau đó làm như không có gì ấn đầu Khâu Ngôn Chí vào bồn lại. “Cậu cứ tiếp tục đi.” Khâu Ngôn Chí: “…” Má, cuộc đời. Một lát sau Hạ Châu lại hỏi: “Là ai bỏ thuốc cậu?” Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước rét lạnh bủa vây mình. “Là Liễu… Liễu Trừng, tên khốn đó bỏ thuốc vào rượu cho Trương Dục Hiên, còn em thì sơ ý uống phải nửa ly…” … Chờ chút! Trương Dục Hiên! Nếu Trương Dục Hiên thật sự ngủ với Liễu Trừng thì bảo đảm Liễu Trừng sẽ ăn vạ cậu ấy cả đời! Khâu Ngôn Chí hốt hoảng nói với Hạ Châu đang đứng bên cạnh: “Anh… Anh qua phòng 117, mặc kệ là gõ cửa hay phá cửa, đừng để… Đừng để Liễu Trừng thành công…” Hạ Châu đứng im không nhúc nhích. Khâu Ngôn Chí càng gấp gáp: “Anh mau đi đi!” Hạ Châu nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ giúp cậu?” Hạ Châu dừng một chút, lạnh lẽo nói: “Huống hồ, mặc kệ là tôi, Trương Dục Hiên hay là Liễu Trừng, thì đối với cậu cũng chỉ là NPC thôi, cậu thật sự quan tâm đến họ sao? Khâu Ngôn Chí này, có phải là cậu có hơi nhập game quá rồi không?” Khâu Ngôn Chí nghẹn họng, một hồi sau mới thở hổn hển nói: “Em thích thế!” Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã không còn tâm tư nghĩ đến mấy cái này nữa, bởi vì nước trong bồn đúng là rất lạnh, dội vào đầu cậu quả thật khó chịu vô cùng. Cứ như vậy qua vài phút đầu cậu đã hoàn toàn tê dại, nước lạnh dội xuống cũng không thể nào dập tắt được cơn nóng trong người cậu, mà trái lại nóng lạnh đan xen càng làm đầu choáng váng hơn. Mặc dù Hạ Châu nói không muốn giúp Khâu Ngôn Chí, nhưng anh cũng không muốn chứng kiến một vụ lạm dụng tình dục được diễn ra, vì vậy anh quay lưng đi gọi điện cho Thẩm Tinh Vĩ, bảo hắn đến phòng kia xem một chút. Hạ Châu mới vừa cúp điện thoại xoay người lại thì đã thấy Khâu Ngôn Chí tắt vòi nước, đứng cười với hì hì với mình. Hạ Châu: “…” Hạ Châu bỗng dưng cảm thấy có hơi ớn lạnh. Một giây sau Khâu Ngôn Chí đã nhào đến muốn cắn anh. Hạ Châu nhíu mày lui về phía sau một bước, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn không tính từ bỏ mà nhào lên tiếp. Thấy Khâu Ngôn Chí đã mất kiểm soát, Hạ Châu dứt khoát bế thốc cậu lên. Khâu Ngôn Chí vẫn không chịu an phận mà lộn xộn trên người Hạ Châu, cậu choàng tay lên cổ Hạ Châu ngửa đầu muốn hôn anh. Hạ Châu nghiêng trái nghiêng phải đều không tránh được, cuối cùng hết cách đành mặc cho cậu gặm cắn với vẻ mặt không có cảm xúc. Chỉ là hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Hạ Châu vừa ra khỏi quán bar thì bước chân có hơi dừng lại một chút, sau đó cúi đầu nhìn Khâu Ngôn Chí đang nằm trong vòng tay của mình, đột nhiên nói: “Khâu Ngôn Chí, hay để tôi gọi Diệp Minh Húc đến cho cậu.” Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Okela!” Tay Hạ Châu run lên gần như muốn ném Khâu Ngôn Chí xuống đất. … Thế mà cậu lại đáp ứng ngay lập tức. Khâu Ngôn Chí nhíu mày, trông có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ: “Nhưng mà em không nhớ số của cậu ta, anh có số cậu ta à…” “Khâu Ngôn Chí!” Hạ Châu nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu. Khâu Ngôn Chí nhìn anh, bỗng nhiên chớp mắt một cái sau đó hôn cái chóc lên miệng Hạ Châu, rồi lại chụt thêm cái nữa, sau đó cười khúc khích nói: “Không phải anh, không phải anh muốn nghe em nói như vậy sao…” Lúc Khâu Ngôn Chí lại định tiến tới hôn anh lần nữa, Hạ Châu mặt lạnh không cảm xúc mà cắn lên môi cậu, làm cậu đau đến kêu lên một tiếng. Hạ Châu bế cậu đến khách sạn đối diện thuê một căn phòng, sau đó đi thẳng vào trong phòng tắm. Hạ Châu đặt Khâu Ngôn Chí vào bồn tắm, bắt đầu xả nước cho cậu. Bây giờ Khâu Ngôn Chí đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa, lúc rời khỏi vòng tay ấm áp của Hạ Châu thì cảm thấy có hơi bất mãn một chút. Cậu duỗi tay ra, ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt víu chặt lấy góc áo của Hạ Châu, kế tiếp ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, giọt nước từ trên mái tóc đen của cậu nhỏ xuống, gương mặt trắng nõn cùng với đôi mắt đỏ hoe cứ vậy mà nhìn Hạ Châu, sau đó không ngừng gọi tên Hạ Châu. Ánh mắt Hạ Châu tối sầm lại, giọng nói bỗng trở nên khàn đặc: “Khâu Ngôn Chí, buông ra.” Khâu Ngôn Chí không buông, cậu vừa lạnh lại vừa nóng, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, rưng rưng gọi: “Hạ Châu à…” Trái tim Hạ Châu khẽ run lên nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại được, anh chỉnh nước thấp xuống mấy độ, sau đó bật chế độ ngắt nước tự động rồi gỡ tay Khâu Ngôn Chí ra, giống như bỏ trốn mà rời đi. Chừng nửa tiếng sau Hạ Châu lại đi vào lần nữa, phát hiện Khâu Ngôn Chí đã thiếp đi từ hồi nào không hay. Trên gương mặt còn lộ ra vẻ mệt mỏi. Hạ Châu bế cậu ra khỏi bồn tắm một cách thật cẩn thận, sau đó cởi quần áo đã ướt ra rồi dùng khăn lông lau khô người cho cậu, sau đó anh lại thay cho cậu một bộ đồ sạch sẽ mới vừa được đưa tới. Cuối cùng bế cậu lên giường rồi đắp chăn lên. Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Khâu Ngôn Chí lại càng ngủ say hơn, Hạ Châu cứ vậy mà lẳng lặng nhìn cậu. Bỗng nhiên Hạ Châu đưa tay ra, dịu dàng vén tóc Khâu Ngôn Chí ra sau, dùng lòng bàn tay nhẹ vuốt ve gương mặt, khóe mắt và vầng trán của cậu. Anh cúi đầu, dường như theo bản năng muốn đặt một nụ hôn lên trán Khâu Ngôn Chí. Nhưng được nửa chừng thì khựng lại. Hạ Châu mím chặt môi, đứng dậy rồi xoay người rời đi. Hôm sau tỉnh dậy, Khâu Ngôn Chí nhìn cách bày biện trong khách sạn mà vô cùng ngỡ ngàng. Sau đó cậu bỗng nhớ ra chuyện tối qua bị bỏ thuốc, rồi rùng mình một cái hoàn toàn tỉnh táo lại. Chờ chút, tối qua ông đã trải qua đêm xuân cùng với tên chó nào ở cái khách sạn xa hoa này vậy?! … Cậu thử ngẫm nghĩ lại. Sau đấy nhớ đến bồn nước lạnh buốt kia. Ầy da, khum sao khum sao. Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm, lại thả mình lên giường. Có điều… Khâu Ngôn Chí kéo kéo chiếc áo sơ mi được cài kín mít trên người mình, cau mày nghĩ thầm. Là ai đã thay quần áo cho mình vậy?!! Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng lờ mờ nhớ ra gương mặt của Hạ Châu. Cái khác thì không nhớ, nhưng đại khái vẫn còn nhớ rõ Hạ Châu xách cậu ra khỏi bồn nước, sau đó lại ấn đầu cậu xuống lại, kế đó thuê một phòng khách sạn rồi đặt cậu vào trong bồn tắm. Khâu Ngôn Chí còn nhớ nước trong bồn lạnh đến mức làm cậu nằm mơ thấy mình rơi xuống một cái hố băng. Tâm trạng của Khâu Ngôn Chí có chút vi diệu, không biết phải hình dung như thế nào. Ừm thì, dựa theo kết quả mà nói… Rất là tốt. Cũng may là bọn họ kìm chế được, nếu lại dây dưa với Hạ Châu thì làm sao có thể chấm dứt chuyện này đây. Khâu Ngôn Chí xỏ giày rồi bước vào toilet, bắt đầu đánh răng rửa mặt, nhưng cậu cứ cảm thấy bản thân hình như đã quên mất chuyện gì đó. Trương Dục Hiên! Khâu Ngôn Chí vội vàng vệ sinh xong rồi chạy đến quán bar. Lúc đến trước cửa quán bar, Khâu Ngôn Chí mới nhận ra mình đúng là ngu hết chỗ nói. Mới sáng bảnh mắt quán bar đã hoạt động đâu, vẫn còn đang khoá chặt cửa kia kìa. Vì thế Khâu Ngôn Chí lại chạy về chung cư. Liễu Trừng có nằm mơ cũng không ngờ được tình huống như thế này. Mặc dù hôm qua sau khi nhìn thấy hắn quỳ xuống, Trương Dục Hiên đã nói sẽ không đuổi hắn đi nhưng đó cũng chỉ là lời nói khi say của Trương Dục Hiên, đã vậy còn bị cảnh tượng quỳ xuống bất ngờ của hắn dọa cho một trận, Liễu Trừng sợ hôm sau Trương Dục Hiên tỉnh táo lại sẽ không chịu thừa nhận và vẫn giữ khúc mắc với hắn như cũ. Cho nên hắn liền nhẫn tâm bỏ thuốc Trương Dục Hiên, đến lúc đó bản thân sẽ chủ động hiến thân. Tốt nhất là bị làm cho thảm thiết một chút, nếu có thể nhập viện thì càng tốt, có như vậy thì Trương Dục Hiên mới cảm thấy áy náy với hắn, sau này sẽ không đuổi hắn đi nữa. Nhưng hắn lại không ngờ đến sáng hôm sau, áy náy không thấy đâu mà chỉ thấy Trương Dục Hiên khóc như chết cha chết mẹ. Trương Dục Hiên hối hận bản thân không kìm chế được nửa người dưới. Khóc lóc nói bản thân không thể để lại sự trong trắng cho đàn anh yêu dấu của hắn. … Chắc đàn anh của cậu thèm sự trong trắng của cậu á. Thấy hắn khóc la um sùm như vậy, Liễu Trừng cũng hết cách, kiên nhẫn dỗ dành hắn: “Trương Dục Hiên, cậu nghĩ đi, tôi ngủ với đàn anh của cậu còn cậu thì ngủ với tôi, thế không phải suy ra là cậu được ngủ với đàn anh cậu à…” “—— Oa hu hu hu…” Trương Dục Hiên càng khóc dữ dội hơn. Liễu Trừng nghiến răng, sau đó nhắm mắt lại nói: “Má nó, Trương Dục Hiên cậu nín ngay cho tôi, hai ta vẫn chưa chịch được chưa!” Trương Dục Hiên đang khóc thút thít đột nhiên im bặt, hắn mở to cặp mắt đẫm nước đáng thương nhìn Liễu Trừng: “… Sao cơ?” Liễu Trừng lấy ra một hộp bông tẩy trang, sau đó xé rách cái áo sơ mi mà mình mới mặc cách đây được năm phút và lau sạch dấu hickey trên người. Tất cả hickey giả đều hoàn toàn biến mất. Trương Dục Hiên chết lặng. Liễu Trừng ném bông tẩy trang đi rồi ngồi xuống mép giường nói: “Đáng lẽ tối qua đã thật sự xảy ra chuyện, nhưng chủ quán lại đột nhiên dẫn người đến phá cửa nên cứ vậy mà bỏ ngang giữa chừng.” Trương Dục Hiên đỏ mặt, ấp úng nói: “Nhưng rõ ràng tối qua tôi cảm thấy giống như là, như là… Còn thấy cậu thế kia, là mơ sao?” Liễu Trừng mặt không đổi sắc nói: “Không phải mơ, là tay của tôi.” Trương Dục Hiên vò vò góc chăn: “Thế… Thế sao cậu lại gạt tôi… Nói chúng ta đã ấy ấy rồi?” Liễu Trừng nói: “Bởi vì tôi sợ cậu đuổi tôi đi.” “Tôi đã nói là sẽ không đuổi cậu đi rồi mà.” Trương Dục Hiên quay mặt đi, trên mặt đỏ phừng, “Vả lại, vả lại tối qua cậu còn… Giúp tôi nữa.” Liễu Trừng: “Cái gì nên nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, cậu có thể…” “Rầm!” Cửa phòng bị Khâu Ngôn Chí đá tung ra. “Có thật là cái gì cũng nói hết rồi không? Vậy cậu giải thích thế nào về việc tối qua cậu bỏ thuốc hả?” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói. “Bỏ thuốc?” Trương Dục Hiên ngu ngơ lặp lại theo. Sắc mặt Liễu Trừng thay đổi, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “… Cậu nói gì vậy, sao tôi không hiểu?” Khâu Ngôn Chí cười lạnh một tiếng: “Liễu Trừng, bớt diễn đi, tối qua tôi đã uống nửa ly rượu kia của Trương Dục Hiên.” Gương mặt Liễu Trừng chợt tái nhợt. Bảo sao… Thuốc trong người Trương Dục Hiên lại hết tác dụng nhanh như vậy. Hóa ra là bị chia làm hai. Trương Dục Hiên nhìn Liễu Trừng, vẻ mặt không thể tin: “… Trừng Trừng, cậu bỏ thuốc tôi sao?” Mặt Liễu Trừng không còn chút máu, “Không phải… Không phải vậy, quả thật ly rượu kia có vấn đề, nhưng thật ra là người khác…” Khâu Ngôn Chí: “Đủ rồi Liễu Trừng, cậu còn muốn xạo sự tới khi nào?! Cậu cho rằng dựa vào mấy lời ba hoa là có thể tạo dựng được lòng tin hay sao?! Cậu dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này…” “—— Vậy còn cậu thì sao?!” Liễu Trừng bỗng nhiên ngắt lời Khâu Ngôn Chí, nghiến răng hung dữ nói. “—— Thủ đoạn bẩn thỉu hả? Thế cậu tốt hơn tôi chỗ nào chứ?! Không phải cậu cũng dùng thủ đoạn bẩn thỉu đó chuốc thuốc Hạ Châu rồi ép anh ta kết hôn với cậu sao?!” Trương Dục Hiên chớp mắt: “… Kết hôn gì cơ? Ngôn Ngôn, cậu sắp kết hôn ư?” Khâu Ngôn Chí sửng sốt tại chỗ: “Liễu Trừng, cậu…” Sắc mặt Liễu Trừng chợt thay đổi, lúc này mới ý thức được mình đang nói gì, hắn khẽ mấp máy nói: “… Xin lỗi, tôi có hơi rối, tôi đi toilet một chút.” Nói xong hắn liền nhảy xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Ai ngờ lại bị Khâu Ngôn Chí kéo cổ tay lại: “Liễu Trừng, cậu nói cho rõ ràng đi đã, làm sao cậu lại biết…” … Cậu lại biết những chuyện xảy ra ở ván trước? Liễu Trừng đột nhiên hất tay Khâu Ngôn Chí ra, sau đó lập tức bỏ chạy. Khâu Ngôn Chí hốt hoảng, cũng lật đật đuổi theo sau. Liễu trừng chạy rất nhanh, hơn nữa trên đường bắt được cái gì cũng đều ném xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi nhà. Đến khi Khâu Ngôn Chí tránh được chướng ngại vật chạy ra ngoài, thì cửa thang máy cũng vừa lúc đóng lại. Khâu Ngôn Chí tức giận mà đấm cửa thang máy một cái, lại nhìn sang thang máy bên cạnh vẫn đang dừng lại ở lầu một, Khâu Ngôn Chí không kịp chờ mà đã chạy thang bộ xuống. Lúc chạy xong hết 10 tầng lầu thì đã không còn thấy bóng dáng Liễu Trừng đâu. Lẽ ra cậu phải nhận ra có chỗ không thích hợp từ sớm chứ, sau khi sử dụng thẻ reset, trừ cốt truyện chính ra thì tất cả cốt truyện ngoài lề đều không có gì thay đổi. Ngay cả bản tin thời sự mỗi ngày đều giống y hệt như ván game trước. Thậm chí con chó mà gia đình hàng xóm nuôi sinh ra bốn chú cún con có bộ lông và hoa văn cũng không khác gì ván cũ. Thế mà cốt truyện bên Trương Dục Hiên lại giống như một con ngựa hoang đứt dây cương vậy. Ở ván trước, lúc cậu chuẩn bị rời đi mới nói cho Trương Dục Hiên biết đàn anh của hắn là người như thế nào. Nhưng ở ván này, ngay ngày đầu tiên khi cậu sử dụng thẻ reset thì Trương Dục Hiên đã biết đàn anh của hắn cưới đàn ông rồi. Ở ván trước, Diệp Hoàng Viễn còn cùng Liễu Trừng tằng tịu ngay trong hôn lễ. Nhưng đến ván này, mới qua có mấy ngày Diệp Hoành Viễn đã biết Liễu Trừng ngủ với vợ hắn và còn muốn giết luôn cả Liễu Trừng. Lần đầu khi Khâu Ngôn Chí phát hiện ra cốt truyện có chỗ không đúng, thì cũng chỉ cho rằng đây là do hiệu ứng bươm bướm. —— Nhưng hiệu ứng bươm bướm kiểu gì mà lại có thể làm cốt truyện bên Trương Dục Hiên loạn tùng phèo hết lên như vậy chứ?! Hóa ra đó không phải là hiệu ứng bươm bướm gì hết, mà là vì cái bug Liễu Trừng này đây. Tên này không những mang theo ký ức của bốn tháng ấy mà còn đưa ra lựa chọn khác với ván trước, cho nên mới dẫn đến mọi thứ rối tung lên thế này. Có điều Khâu Ngôn Chí vẫn không hiểu. Nếu Hạ Châu xuất hiện bug là vì trước kia ảnh là người tiếp xúc với cậu nhiều nhất, hơn nữa cậu còn OOC ở trước mặt ảnh thì Liễu Trừng ở ván trước chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé mà cậu không gặp quá hai lần, thì tại sao lại có thể xuất hiện bug chứ? Đã vậy tại sao Liễu Trừng lại sợ cậu phát hiện ra như vậy? Vì sao phải bỏ chạy? Rốt cuộc Liễu Trừng đã biết được cái gì? Và trong con game này thật sự còn bao nhiêu NPC bị lỗi nữa? Khâu Ngôn Chí bỗng cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, khiến cậu sởn hết cả tóc gáy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]