Editor: Cô Rùa
*
Méo được, méo được, phải bình tĩnh!
Phải tách ra! Tách ra! Tách ra!
Khâu Ngôn Chí kìm lại ham muốn nhào đến gặm cắn Hạ Châu, sau đó cậu chợt đẩy anh ra rồi tiếp tục chúi đầu vào bồn nước lần nữa, trong đầu không ngừng đánh vần bảng cửu chương.
Hạ Châu cau mày, lại xách cổ Khâu Ngôn Chí ra lần hai: “Khâu Ngôn Chí, cậu bị điên à?”
Khâu Ngôn Chí khóc không ra nước mắt, nói chuyện cũng không ra hơi: “… Em… Em bị chuốc thuốc.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu im lặng hai giây, sau đó làm như không có gì ấn đầu Khâu Ngôn Chí vào bồn lại.
“Cậu cứ tiếp tục đi.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Má, cuộc đời.
Một lát sau Hạ Châu lại hỏi: “Là ai bỏ thuốc cậu?”
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước rét lạnh bủa vây mình.
“Là Liễu… Liễu Trừng, tên khốn đó bỏ thuốc vào rượu cho Trương Dục Hiên, còn em thì sơ ý uống phải nửa ly…”
… Chờ chút! Trương Dục Hiên!
Nếu Trương Dục Hiên thật sự ngủ với Liễu Trừng thì bảo đảm Liễu Trừng sẽ ăn vạ cậu ấy cả đời!
Khâu Ngôn Chí hốt hoảng nói với Hạ Châu đang đứng bên cạnh: “Anh… Anh qua phòng 117, mặc kệ là gõ cửa hay phá cửa, đừng để… Đừng để Liễu Trừng thành công…”
Hạ Châu đứng im không nhúc nhích.
Khâu Ngôn Chí càng gấp gáp: “Anh mau đi đi!”
Hạ Châu nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ giúp cậu?”
Hạ Châu dừng một chút, lạnh lẽo nói: “Huống hồ, mặc kệ là tôi, Trương Dục Hiên hay là Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tra-cong-ngu-ngoc-lai-choi-tui/972368/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.