Nhắm mắt rồi lại mở mắt là toàn bộ quá trình từ chết đi đến sống lại của Cố Nhung.
Mà quá trình này không có đau đớn, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Giống như khi ở bệnh viện, lúc cậu lao từ tầng bảy xuống chỉ có cảm giác đau, hai lần bị rơi đầu ở hành lang quỷ đều không có cảm giác, chẳng qua là tình huống khi đó hơi căng thẳng, cho nên cậu không thể cảm nhận kỹ càng.
Lần này là do cậu chủ động lựa chọn cái chết, cho nên đã chuẩn bị chịu đau, thế nhưng không có đau đớn —— Vì sao nhỉ?
Cố Nhung không đoán được.
“Ơ, đến rồi á?”
Giọng nói ngạc nhiên của Lý Minh Học và Lương Thiếu khi quay người cũng không phá ngang được ý nghĩ của Cố Nhung, việc cấp bách ngay lúc này là cậu phải khiến cho tất cả mọi người rời khỏi phòng 406.
Cố Nhung cau mày xoay người, nhìn chằm chằm biển số đề 406 trên cửa, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao phòng 406 lại có chuyện, dù sao với số tin tức cậu có được cùng lời nói đêm đó của “Diệp Hoa”, hẳn là phòng 409 có vấn đề mới đúng.
Chờ chút, đêm đó hình như Diệp Hoa hỏi bọn họ: Có phải cậu cũng học phòng 409 không?
Chẳng lẽ phòng học này không phải là 406, mà là… 409?
Mắt thấy Lý Minh Học và Lương Thiếu lui về xem bảng số phòng học, lại chuẩn bị ôm sách bước vào, trước khi hai người kia kịp đặt chân qua ngưỡng cửa, Cố Nhung bỗng giữ chặt lấy: “Lương Thiếu, Lý Minh Học, vì sao các cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-toi-lai-bi-ep-song-lai/1161193/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.