Thầy Hồ đứng trên bục giảng chống hai tay lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.
Nếu như vừa rồi chỉ là giọng nói không thích hợp, vậy thì bây giờ thầy Hồ đã hoàn toàn thay đổi hình tượng trong quá khứ —— Biểu cảm hòa ái trên mặt thầy Hồ biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy quỷ dị.
Lông mày ông ta cau chặt, đôi mắt bên dưới như một hình tam giác ngược, tròng trắng rất nhiều, tròng đen lại chỉ có một nửa, nửa còn lại giấu ngay dưới mắt.
Hai người còn chưa kịp lên tiếng, trong phòng học đã phát ra từng âm thanh nhỏ thổn thức, dường như cũng có học sinh tự hỏi thầy Hồ vào phòng từ khi nào, khiến cho bọn họ nghi ngờ rằng người trên bục giảng… có phải thầy Hồ thật không?
“Im lặng! Im lặng đi! Ồn gì mà ồn!”
Thầy Hồ không thích các sinh viên ầm ĩ, ông ta nghiêm khắc quát một tiếng để mọi người yên tĩnh lại, dùng chiếc rìu chẳng biết thả lên bục giảng từ bao giờ gõ ầm ầm vào bàn, phát ra từng tiếng “Rầm rầm” thật to.
Có lẽ là vì chưa từng thấy giảng viên nào lại dùng rìu chữa cháy để dọa học sinh, khiến bọn họ chuyên tâm nghe giảng, toàn bộ học sinh đều bị dọa đến mức tắt tiếng, im lặng trừng to mắt nhìn thầy Hồ đầy hoảng sợ.
Thầy Hồ không để ý những học sinh này dùng ánh mắt gì nhìn mình, ngược lại cơn sợ hãi ngập tràn khiến ông ta cảm thấy rất dễ chịu, buông rìu chữa cháy xuống cười nham nhở, ánh mắt chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-toi-lai-bi-ep-song-lai/1161192/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.