"Được lắm, muội biết là huynh mà, xem sư tôn giáo huấn huynh thế nào." Cốc Hàn Yên hít cái mũi.
Ngôn Dương Băng cười cười, dường như cũng không thèm để ý.
Du Đồng Phương đứng ở phía trên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt xuống dưới.
Suy nghĩ: Tuy rằng Ngôn Dương Băng này là con của chưởng môn, nhưng nó không có chút khát vọng kế thừa quyền thế của cha nó, hoàn toàn là một tiểu tử ngốc nghếch, tư chất lại yếu kém, nhưng nghịch ngợm gây sự thì lại rất giỏi.
Ánh mắt quét về phía sau: Đứa này không được, quá ngốc và chậm chạp; đứa này cũng không được, quá ham chơi. Đứa này càng không được, đến bây giờ ngay cả căn cơ cũng chưa ổn định…
Đôi mắt quét từng vòng từng vòng, càng nhìn càng tức giận, những đứa này thật sự đều là đệ tử của ta sao?!
Nhìn đến Cốc Hàn Yên, đứa này… haizz, quên đi, Du Đồng Phương còn đang thở dài trong lòng.
"Sư tôn nhìn chằm chằm muội làm gì, nhìn đến lòng muội sợ hãi..." Cốc Hàn Yên đứng ở đó, không dám nhúc nhích nói.
"Có thể là suy nghĩ làm thế xử lý muội chăng." Ngôn Dương Băng thầm đáp.
Cốc Hàn Yên: "..."
Du Đồng Phương một khắc cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, chợt vung tay áo đuổi mọi người đi.
Hắn rất nhanh tập trung lực chú ý vào đệ tử mới, hy vọng có thể gặp được một đệ tử tư chất cực tốt, tốt nhất có thể bồi dưỡng một người ưu tú như Nam Cung Thiếu Uyên, hắn kỳ vọng như thế.
Buổi chiều, đệ tử mới đứng chỉnh tề, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-su-ton-lai-tu-va-chang/895087/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.