Ngay sau đó bàn tay túm lấy áo bà, làm nũng nói: “Mẹ, phụ thân đang luyện thư pháp, người cùng con đi mua bánh hoa lê có được không?”
Thiên Doanh cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Lãnh Ly Tuyên: “Ly Tuyên của chúng ta đã là một người lớn rồi, không thể quá mức ỷ lại người khác, mẹ sẽ không đi với con, con tự mình đi mua bánh hoa lê đi.”
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói: “Dạ.”
Một mình cầm bạc vui vẻ đi mua bánh hoa lê.
Lãnh Ly Tuyên muốn mua thêm một ít cùng ăn với mẫu thân, liền quay lại mua thêm một phần, mỗi tay xách một túi chậm rãi trở về.
“Cái này cũng quá đáng thương đi.”
“Người Ma giới này thật quá đáng giận, vậy mà một người sống cũng không lưu lại, thật là điên khùng!”
“Haizz, một gia đình tốt biết bao, cứ như vậy không còn, thật đáng tiếc!”
“…”
Lãnh Ly Tuyên thấy một đám người chặn ở đó, ầm ĩ nghe không rõ đang nói cái gì, chỉ là bọn họ chặn đường về nhà của y, y qua không được, liền theo đám người cứng rắn chen vào.
Chỗ lọt vào trong tầm mắt, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, lẩm bẩm: “Nhất định là đi sai đường, đây nhất định không phải nhà ta, nhất định không phải…”
Y gian nan chậm rãi ngẩng đầu, lại bị hai chữ “Lãnh Trạch” sáng ngời đâm đỏ mắt.
Y chạy vào như dã thú, bị thi thể một người làm vấp ngã xuống đất, Lãnh Ly Tuyên gian nan đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-su-ton-lai-tu-va-chang/2981459/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.