Khí đen như mực quanh quẩn trên thân đao đen sẫm khiến nó rất khó thấy. Khí đen đó vây lấy thân đao, đang ung dung gắng hết sức kéo đao ra khỏi mặt đất!
Hai người Liên Cầm Đoàn Nguyên cũng sang đây, dường như đứng trước thanh đao này những yêu ma điêu khắc băng đó có hơi sợ hãi, thoạt đầu còn do dự không tiến lên, dường như nhóm yêu ma quỷ quái cũng đang sợ làn khí đen kia, phân tán ra các nơi hau háu nhìn, vây quanh bọn họ nhưng lại không tiến lên trước.
Mấy người có được thời gian ngắn ngủi để thở dốc, nhưng không ai dám lơ là, so sánh với đám phía sau thì hiển nhiên lực sát thương của cây đao phía trước lớn hơn rất nhiều, dù sao thì đây cũng là vũ khí mà Quỷ Thủ dùng để tạo ra toàn bộ bí cảnh này mà!
Dù Quỷ Thủ không còn nữa, nhưng chỉ bằng cây đao này cũng có thể vót trọc cái đầu của bọn họ.
Huống chi thanh đao này còn sắp rơi vào tay bọn ma vật không có chút thiện ý.
Ma vật có muôn ngàn hình thái, khó chơi nhất chính là hình thái khí đen, một khi loại ma vật này sinh linh trí thì nắn thành muôn hình, ngụy trang thành đủ loại hình dạng, trượt qua trượt lại như làn khói, có bắt cũng bắt không được.
Mắt thấy thân đao đã rút ra hơn phân nửa, chỉ còn lại một khúc nhỏ mũi đao là còn cắm dưới đất, Thẩm Tri Huyền quyết đoán nói: "Trực tiếp cướp thôi."
Kiếm linh đã sắp không giữ nổi bí cảnh nữa, toàn bộ bí cảnh đều đang chấn động, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn chạy trốn. Nếu còn tiếp tục chờ đến lúc thanh đao này được rút lên thì mọi chuyện càng khó giải quyết.
Nhân lúc yêu ma quỷ quái và nhóm điêu khắc băng xung quanh không dám tiến lên, năm người nhún người nhảy lên, lao đến từ các hướng khác nhau cướp thanh đao lớn kia.
Nhưng họ vẫn chậm một bước, thanh đao đó đã bị ma vật rút ra, trong giây lát đất núi rung chuyển, cảnh tượng xung quanh bắt đầu rung lắc, tiếng gào rú như tiếng sấm rền liên tiếp vang lên, từ xa đến gần, tựa như từ chân trời truyền tới, lại như thổ địa dưới chân đang rít gào.
Rất nhiều điêu khắc băng bị chấn vỡ nát, băng vụn rơi đầy đất, nhóm yêu ma quỷ quái cũng thoáng tản ra, tránh né tảng đá lớn rơi xuống khắp nơi.
Thanh đao kia lung lay treo lửng lơ giữa bầu trời trong chốc lát, nháy mắt tiếp theo không hề có quy tắc mà chém về phía Thẩm Tri Huyền!
Đôi tay của Quỷ Thủ từng dính vô số máu tươi, đao khắc của hắn cũng đầy lệ khí, không có chủ nhân áp chế, một khí lệ khí đó bị ma vật kích phát thì sẽ không còn hi vọng gì nữa, gần như muốn thành thực chất, nhất thời Thẩm Tri Huyền không phân biệt nổi đó là khí đen vẫn đục của ma vật hay là lệ khí của đao khắc.
Y cách Yến Cẩn rất gần, vừa lúc một đao này chém vào giữa hai người, bản năng của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, hai người đồng thời xuất kiếm, chắn đao kia lại.
Ma vật không thể hoàn toàn khống chế đao này, đã lâu rồi nó không được khai quật nên lệ khí của đao rất nặng, đao càng xuống thì uy lực càng mạnh, hai người không dám lấy đá chọi đá, thoáng chắn một cái xong thì lập tức từng người né người sang một bên.
Đao ý rơi trên mặt đất, chém mặt đất ra một đường nứt rất sâu, bùn đất xung quanh vết nứt cháy đen như thể bị lửa đốt cháy.
Một sợi khí đen lặng lẽ chui ra khỏi khe nứt, bay về phía Thẩm Tri Huyền.
Vừa hay nơi nó xuất hiện chính là góc chết của tầm mắt Thẩm Tri Huyền nên y không để ý, Yến Cẩn thấy thế thì một kiếm gánh lên tính đẩy khí đen ra.
Nhưng vừa hay hành động này của hắn đã làm kinh động đến đao ý ngập lệ khí còn sót lại trong vết nứt, đao ý đó nhân lúc hắn đang xử lý khí đen kia, chẻ về phía hắn.
Ấn đường Yến Cẩn khẽ động, cổ tay khẽ xoay, lập tức đẩy khí đen ra và xoay người tránh nó, đao ý không có làm nơi hiểm yếu của hắn bị thương, chỉ là trên cánh tay bị cắt một vết không nhẹ cũng không nặng.
Rất nhanh máu tươi đã thấm ra.
Thẩm Tri Huyền nhìn thấy mà hoàn hồn, vẻ mặt lạnh lùng còn chưa kịp nói gì thì khí đen kia đã quấn lấy đao lớn chẻ tới.
Ma vật kia vẫn không thể hoàn toàn khống chế thanh đao này, đao lớn xiêu xiêu vẹo vẹo cứ chốc lại chẻ về phía này, chốc lại chẻ về phía kia, không hề có quy tắc, chỉ chẻ đến tuyết sụp đất lở, không lâu sau đất lập tức đầy vết nứt, linh khí và ma khí đan xen hỗn loạn.
Mọi người di chuyển né tránh, đều không thể đối đầu trực diện.
Liên Cầm thở hổn hển tránh một đòn tấn công, vết thương trước đó của y còn chưa lành, lúc này chịu giày vò một phen, miệng vết thương lại nứt ra, y che miệng vết thương lại và thở ra một ngụm khí đục: "Ma vật ở đây quá đông, ma khí còn dồi dào, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì kiệt sức trước chỉ có chúng ta mà thôi."
Thẩm Tri Huyền cân nhắc một lát, một kiếm chặn đao ý sâu lạnh: "Tỏa trận."
Nếu chỉ dựa vào bọn họ thì không thể nào chống lại cây đao này, nhưng nếu kết trận góp sức mạnh của mọi người vào rồi thì có thể đánh bại thanh đao khắc này.
Nghe y nói thế, vẻ mặt Yến Cẩn thoáng trầm xuống.
Tiết Từ suy tư nói: "Tỏa trận... Cũng không phải là không thể. Chỉ là mắt trận này..."
Nhìn tên đoán nghĩa, Tỏa trận chính là trận pháp vây khóa và trấn áp kẻ địch, chỉ là trận pháp này tương đối đặc biệt, cần phải có một mắt trận sống, người bày trận trút toàn bộ sức mạnh lên mắt trận, đối đầu với kẻ địch thông qua mắt trận.
Nói một cách đơn giản, nếu họ chọn dùng Tỏa trận thì phải có một người trong trận pháp làm mắt trận, ngưng tụ mọi sức mạnh của mọi người và đối đầu trực diện với đao khắc.
Thẩm Tri Huyền không chút nghĩ ngợi, nói: "Ta đi."
Tay cầm trường kiếm của y khẽ chùng xuống, dứt khoát nhanh lẹ khẽ quát một tiếng: "Sương Hồi!"
Kiếm linh của Sương Hồi được y triệu hoán mang theo tiếng rít trong vắt chợt từ dưới đất hiện lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã về tới bên cạnh Thẩm Tri Huyền.
Ma vật kia cuốn lấy đao khắc, dường như là rất mệt mỏi, đang thoáng dừng lại đứng cách đó không xa, tích sức chờ tấn công.
Thanh Vân Tông vốn là Tông môn thạo dùng kiếm, trong đó Thẩm Tri Huyền càng là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa y còn có kiếm linh tương trợ, đúng là thích hợp không gì bằng.
Tiết Từ không do dự nữa, nhanh chóng tính ra ba phương hướng và vị trí: "Mau!"
Trận pháp này chỉ bốn người là có thể thành trận, ba chỗ trận điểm và một chỗ mắt trận, sợ Liên Cầm chịu không nổi nê Đoàn Nguyên tự giác đứng cùng một chỗ với y, Tiết Từ và Yến Cẩn mỗi người đứng một chỗ, trong giây lát lập tức dư ra Thẩm Tri Huyền đứng trước mặt đao khắc.
Vừa hay Yến Cẩn đứng phía chếch đối diện Thẩm Tri Huyền, vẻ mặt hắn có nơi nặng nề, môi mỏng khẽ nhúc nhích, lặng lẽ nhả ra hai từ: "Cẩn thận."
Thẩm Tri Huyền khẽ cong môi với hắn, ý bảo hắn yên tâm.
Sương Hồi cảm nhận được ma khí, sớm đã ngứa ngáy muốn thử, Thẩm Tri Huyền cười tươi tắn: "Sương Hồi à, thấy cây đao đen đó không?"
Kiếm ý của Sương Hồi nghiêm nghị đáp lại y.
Thẩm Tri Huyền nói: "Bẻ gãy nó!"
Vừa dứt lời, kiếm linh của Sương Hồi lập tức lao vào kiếm, hợp hai làm một với thân kiếm, nhưng lại không hoàn toàn giấu mình mà kiếm linh trong vắt lúc ẩn lúc hiện, chiến ý dâng trào.
Ba người bên ngoài kết trận, linh lực thông qua thuật pháp và trận pháp đều tụ hội trong tay Thẩm Tri Huyền, y thận trọng vững vàng cầm kiếm, nhìn đao đen lần nữa lắc lư chuyển động lên, đang định nghênh chiến thì đao đen lại bị ma khí kéo xuống, chuôi kiếm ảm đạm gõ trên mặt đất một cái.
Như là phát ra mệnh lệnh gì đó, xung quanh chợt náo động hẳn lên, đám điêu khắc băng và nhóm yêu ma quỷ quái vừa rồi còn đang do dự bỗng như đã góp đủ dũng khí, lần nữa dồn ép lại đây!
Chuyện này đột nhiên xảy ra, trận pháp suýt chút nữa thì rối loạn, cũng may bốn người Yến Cẩn đã nhanh chóng ổn định.
Có điều tới lúc này, mọi người đã phải duy trì trận pháp, lại phải đề phòng đám điêu khắc băng và yêu ma, tình cảnh lập tức khó nhằn, cũng không cách nào truyền độ sức mạnh hoàn chỉnh vào mắt trận Thẩm Tri Huyền trong trận pháp.
Dường như khí đen cũng biết trận pháp của họ rất đáng gờm, không có đi về phía trước nữa mà liên tục gõ chuôi đao xuống đất thúc giục.
Thẩm Tri Huyền xoay người đá văng hai con điêu khắc băng, trở tay chém một kiếm tới, một con yêu thú nhân lúc hỗn loạn toang đánh lén lập tức đầu mình hai nơi, máu tươi phun đầy đất.
Cỏ nhỏ nhọc nhằn chui ra từ tay áo Thẩm Tri Huyền, nơi này quá nguy hiểm, nó chỉ là một cây cỏ nhỏ non trẻ, ngoại trừ sức lực khá lớn ra thì cũng không có năng lực chiến đấu gì.
Động tác Thẩm Tri Huyền nhanh như chớp, tốc độ di chuyển cực nhanh, nó gần như xài hết số phiến lá mình có mới có thể vịn lên tay áo Thẩm Tri Huyền mà không bị bay đi.
Thẩm Tri Huyền cảm nhận được, vội vàng nói: "Về trong tay áo chờ đi."
Cỏ nhỏ chít chít chiếp chiếp gọi bậy, nhưng xung quanh quá ồn, tiếng của nó lại nhỏ, lập tức chìm nghỉm giữa bốn bể ồn ào.
Nó bối rối, gắng sức vươn một phiến lá con ra chọc chọc Thẩm Tri Huyền, muốn gây chú ý với y.
Thẩm Tri Huyền không nghe thấy nó kêu to, cũng không rảnh chú ý nó, cỏ nhỏ càng thêm sốt ruột, lại vươn một phiến lá con ra chọc chọc y.
Nhưng lúc này nó thiếu mất hai phiến lá con nên vịn không vững, Thẩm Tri Huyền xoay người né yêu thú kia, nó không kịp đề phòng nên bị hất đi mất.
Một nhúm mầm cỏ nho nhỏ giữa đàn yêu thú điêu khắc băng gần như là không thấy bóng dáng, thật ra cũng không phải là nó rất sợ, chống lại cuồng phong, nó gian nan tránh né qua các khe hở giữa các yêu thú, khó khăn lắm mới tìm thấy bóng dáng của Yến Cẩn, tức thì tăng tốc bay sang.
Yến Cẩn suýt chút nữa bị nó dán lên mặt, một tay cầm nó, một tay đánh nát con điêu khắc băng đánh lén, trong lúc cấp bách nghiêng đầu nhìn nó một cái, vừa hay nhìn thấy hai phiến lá con của cỏ nhỏ đang cuốn lấy ngón tay hắn, còn phiến lá còn lại thì chỉ chỉ về phía Thẩm Tri Huyền.
Đây là...
Suy nghĩ của Yến Cẩn khẽ nhúc nhích, chợt thấy linh khí trong hải lý đã lâu không có phản ứng chậm rãi nóng lên. Một suy nghĩ nảy lên trong đầu, hắn tiện tay nhét cỏ nhỏ vào lòng ngực, theo ký ức tới chỗ của Liên Cầm và Đoàn Nguyên, ra sức mở ra một con đường.
Liên Cầm và Đoàn Nguyên trông còn khá ổn, sư huynh đệ hai người kề vai chiến đấu, có vẻ cũng không có vấn đề gì quá lớn, Yến Cẩn giúp Liên Cầm đá bay một con yêu thú, lời ít mà ý nhiều: "Còn đi được không?"
Liên Cầm nhìn sắc mặt của hắn, dường như nhận ra chủ ý gì đó của hắn, đánh giá bản thân một chút rồi quyết đoán nói: "Không sao."
Yến Cẩn trầm giọng đáp được, một tay xách Đoàn Nguyên lên, trở về chỗ cũ.
Đoàn Nguyên cầm sáo huyên của mình, đập yêu thú khắc băng đến là thỏa thích say sưa, nhưng lại nghĩ nhạc khí này quá nhỏ. Trước kia cậu cảm thấy ngày thường sư huynh cứ cõng đàn cổ tới tới lui rất phiền, nhưng giờ đây mới hiểu ra, nhạc khí càng lớn thì xúc cảm lúc chiến mới đã!
Yến Cẩn xách cậu tới vị trí của mình, không cho cậu phản kháng: "Thay vị trí của ta, bày trận đi."
Đoàn Nguyên kinh ngạc nói: "Ta, sư huynh... Không phải, này là làm sao thế..."
Giọng của cậu rất nhanh đã bị vùi dập, Yến Cẩn không quan tâm tới cậu, đồng thời chém ra một đường, gặp Tiết Từ bảo ông cứ tiếp tục bày trận.
Trận pháp lần nữa được khởi động, đến cùng Đoàn Nguyên cũng không bằng Yến Cẩn, lúc khởi động có hơi gian nan. Cậu kiệt sức lấy linh lực bổ sung, cũng bất chấp yêu thú bên cạnh đang vây đánh mình, nhất thời trên người liền nhiều thêm vài vết thương máu chảy đầm đìa, thậm chí trên mặt còn hơi đau.
Cậu cắn răng chịu đựng, lạc quan mà nghĩ, lần này sẽ thật sự bị hủy dung, cũng không biết lần này có thể bình an vô sự trở về Tông môn hay không, nhóm sư tỷ sư muội có còn nhận ra cậu hay không...
Vừa rồi trận pháp có ngắt quãng một lúc, Thẩm Tri Huyền cũng biết bày trận rất khó khăn, không thể làm gì khác, chỉ có thể liều mạng chém giết, đang chiến thì chợt thấy trên người nặng xuống, ba luồng linh lực bất đồng lần nữa tụ lại trên tay mình —— Bọn Tiết Từ đã lần nữa bố trận rồi!
Tinh thần Thẩm Tri Huyền chấn động, chợt phát hiện bất đồng, lần này... Y không cảm nhận được linh lực của Yến Cẩn.
Còn đang nghi hoặc thì đao đen cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên bắt đầu nhúc nhích. Thẩm Tri Huyền nghiêng người né tránh, trường kiếm chắn một cái, bị nó chấn cho lui ra đằng sau.
Vừa lui thì lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.
Hơi thở quen thuộc nhanh chóng xúm đến, tình huống cấp bách, Yến Cẩn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nhanh chóng nói hai từ "Khế ước" bên tai y rồi buông ta ra.
Gần như là cùng lúc với Yển Cẩn dứt lời, khế ước trong biển linh khí của Thẩm Tri Huyền lập tức nóng lên, dường như cảm ứng được gì đó, nhanh chóng sinh động lên, thậm chí tất cả linh khí trong biển linh khí đều bị kinh động, bị trộn lẫn đến quay cuồng.
Loại cảm giác này rất lạ lẫm, nhưng lại khiến y cảm thấy chiến ý sôi sục cực kỳ, linh lực vốn dĩ có chút mỏi mệt đột nhiên tràn đầy, y ý thức được gì đó, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Yến Cẩn, đang định nói chuyện thì trông thấy hai tay Yến Cẩn trống không.
"Kiếm của ngươi đâu?"
Yến Cẩn không đáp, tầm mắt dừng lại trên Sương Hồi trong tay y, môi khẽ nhúc nhích: "Tuế Kiến, cho mượn kiếm dùng chút nhé.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Rượu Mơ Xanh 2. [Đam Mỹ] Sau Khi Chia Tay 3. Người Điều Khiển Tâm Lý 4. Con Mồi =====================================
Mắt của hắn dần chuyển sang màu đỏ, trong sáng như hồng ngọc, cũng không hề áp chế ma khí quanh thân, khí thế lạnh băng cứ thế tản ra, những yêu ma quỷ quái chạy trốn từ Hoang Nguyên ra bị uy áp của hắn làm cho kinh sợ, nhịn không được mà lạnh run lui lại hai bước.
Yến Cẩn giữ chặt cổ tay Thẩm Tri Huyền, độ linh lực sang.
Thẩm Tri Huyền nhẹ giọng nói: "Sương Hồi ngoan nào." Y vừa dỗ dành Sương Hồi vừa tiếp ứng linh khí cho Yến Cẩn và dẫn nó tới biển linh khí của mình.
Hiện giờ chỗ linh huyệt trên tay cầm kiếm của Thẩm Tri Huyền là nơi tụ hội linh lực của năm người, nhưng chỉ có Yến Cẩn là được y ưu đãi.
Khế ước ở sâu trong biển linh khí.
Thẩm Tri Huyền hoàn toàn tin tưởng không hề giữ lại, khiển khai toàn bộ biển linh khí về phía Yến Cẩn, linh lực của Yến Cẩn không gặp chút trở ngại nào, nhẹ nhàng xông vào.
Khi Yến Cẩn tiếp xúc được với một nửa khế ước, mắt Yến Cẩn khẽ sẫm một màu chưa từng có, cảm giác khiến người kích động xông ra, hắn chưa bao giờ cảm thấy như thế này, hiện tại người bên cạnh hắn nên hòa làm một thể với hắn.
Thẩm Tri Huyền điều khiển linh lực của bản thân, đồng thời truyền độ nó đến khế ước nằm sâu trong biển linh khí của Yến Cẩn, cả hai cùng gặp gỡ, thân hình hai người đều khẽ chấn động.
Một trận này, tuyệt đối sẽ không thua.
Hai người cùng lúc hiện lên suy nghĩ này, lại theo khế ước truyền sang cho đối phương.
Khóe môi Thẩm Tri Huyền nở nụ cười quyết tâm chiến thắng, hít sâu một hơi, vững vàng nâng kiếm, khi đối mặt với đao khắc, lần đầu tiên chủ động tấn công!
Một kiếm này cứ như chứa sức mạnh vô tận, đây không còn là trận pháp đơn giản chỉ năm người là có thể làm được nữa, toàn bộ linh khí trong bí cảnh đều được huy động, lấy Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn làm trung tâm, hình thành một cái xoay nước thật lớn.
Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn ở ngay trung tâm của xoáy nước, dùng toàn lực mượn linh lực, chém ra một kiếm trời long đất lở ——
Trời trăng phai mờ, núi sông vỡ vụn, vô số điêu khắc băng lặng yên hóa thành nước đá trong nháy mắt, không còn tồn tại nữa, toàn bộ bí cảnh kịch liệt run rẩy, mặt đất vỡ ra vô số vết rạn, yêu ma quỷ quái không có chỗ để tránh lần lượt ngã vào trong đó, phát ra tiếng tru thảm thiết.
Khí đen bọc lấy đao khắc của Quỷ Thủ, hung ác đón nhận mũi kiếm.
Lệ khí trĩu đen gần như hóa thành thực chất quay cuồng, thậm chí khí đen của ma vật còn quấn lấy nhau và phẫn nộ quét qua, nhưng còn chưa kịp tới gần Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn thì đã bị kiếm khí lạnh thấu xương làm cho tan rã.
Thẩm Tri Huyền đứng vững không hề lui lấy một bước, Yến Cẩn cạnh y buông tay ra, cổ tay vừa lật thì một thanh trường kiếm khác đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Trường kiếm của Yến Cẩn từng theo hắn đánh vô số trận ở Hoang Nguyên, khi Yến Cẩn nhập ma thì thanh trường kiếm này cũng dính ma tính, chỉ là thường ngày Yến Cẩn che giấu rất tốt, ngoại trừ Thẩm Tri Huyền ra thì cũng không có ai biết.
Lúc này hắn lại không che giấu, ma khí lạnh băng quẩn quanh trên thân kiếm lộ ra tà tính. Yến Cẩn nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm điên cuồng hấp thụ ma khí phân tán tràn lan xung quanh, hắn đột nhiên giơ tay, gọn gàng dứt khoát chém một kiếm, đan xen với Sương Hồi, chuẩn xác không lệch một li mà đánh lên lưỡi kiếm!
Lại là một tiếng vang thật lớn, sấm sét giáng thẳng xuống.
Cuối cùng đao khắc chịu không nổi nữa, chuôi đao rơi trên mặt đất, đè xuống một cái hố thật sâu, nó không cách nào chống cự được, hoàn toàn hết cách, cuối cùng sau đó di chuyển một bước rất nhỏ.
Một bước nhỏ này, quân lính lập tức tan rã.
Khế ước nóng hổi, không cần nói chuyện cũng có thể tâm ý tương thông, Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn đồng thời ra sức chém một nhát khiến đao khắc hoàn toàn xẻ làm hai khúc!
Khí đen không kịp chạy trốn cũng bị chém thành hai nửa, nó kinh hoảng xoay một vòng quanh hai khúc thân đao bị chém ra hai nửa, dường như không hiểu vì sao bí cảnh lớn mạnh và đao khắc lợi hại như vậy thế mà lại không thể giết chết đối phương.
Nó còn chưa kịp suy xét được bao nhiêu thì đã bị kiếm ý còn sót lại sau khi chém gãy đao khắc lượn vòng một cái siết chết, nó hóa thành một sợi khói nhẹ, không còn tồn tại nữa.
Đao gãy, sức mạnh cuối cùng chống đỡ bí cảnh cũng biến mất, toàn bộ bí cảnh bắt đầu vỡ vụn tiêu tan, cảnh tượng xung quanh bóp méo mơ hồ, như bức tranh thủy mặc có màu bị hắt nước, căn bản là nhìn không ra bộ dạng ban đầu.
Linh khí như xoáy nước chợt biến mất, trận pháp liên hệ với ba người khác cũng chợt bị gián đoạn, dù sao Thẩm Tri Huyền cũng làm mắt trận, tuy có Yến Cẩn tương trợ nhưng vẫn mất rất nhiều sức lực, nhất thời chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, hít thở dồn dập vài tiếng.
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy y, giọng Yến Cẩn rõ ràng vang lên bên tai y, điềm tĩnh mà khiến người yên tâm: "Đừng sợ, ta đây."
Thẩm Tri Huyền muốn nói ai sợ chứ, y đâu phải đậu hủ mềm, nhưng lại nghĩ Yến Cẩn đâu phải người khác, chịu thua trước mặt hắn cũng đâu có hại gì.
Trận này thế mà đánh lớn thật, mệt mỏi vô cùng, lúc trở về nhất định phải tạm nghỉ ngơi một hai năm, từ từ nhàn nhã...
Thẩm Tri huyền mơ hồ nhớ tới một từ.
Hưởng tuần trăng mật.
Đúng rồi, hình như chính là cái từ này.
Một khi chuyện này hoàn thành, chắc chắn toàn bộ Tu Chân giới đều sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, chờ y bàn giao ít chuyện trong Tông môn xong thì lập tức có thể tranh thủ khoảng thời gian này để tạm nghỉ ngơi với Yến Cẩn rồi!
Hai năm qua có rất nhiều trắc trở xảy ra, y bận đến mức chân không chạm đất, cũng đã rất lâu rồi... không ở cùng với Yến Cẩn.
Mỗi lần thân mật đều như ánh mặt trời lọt qua kẽ tay, nhỏ vụn mà mờ nhạt, khiến người không cách nào thỏa mãn được.
Khi trời đất sụp đổ, Thẩm Tri Huyền lén lút nắm lấy tay Yến Cẩn.
.....
Ở ngoài bí cảnh.
Cả núi bí cảnh lớn như vậy đều vỡ vụn tiêu tan, đương nhiên bên ngoại cũng không khá hơn là bao.
Giữa khe hở của núi đá có rất nhiều yêu ma quỷ quái chạy ra, các đệ tử đến tiếp ứng đều giết đỏ mắt cả rồi, trên người mỗi người đều bị thương và chật vật vô cùng, có điều cũng may là không có ai lùi bước.
Ô Huyền nhìn cả tòa núi bắt đầu sụp đổ, trong lòng căng thẳng, một chân đá văng con yêu thú không có mắt, sau đó nhanh chân duỗi tay bấm đốt ngón tay một phen, chỉ lo là sẽ tính ra quẻ xấu.
Nhưng ông bấm đốt ngón tay một hồi, lại ngây ngẩn cả người, một lát sau mừng như điên mà kêu to: "Đẹp rồi! Đẹp rồi! Là quẻ mây tan trăng sáng! Là quẻ tốt đó! Quẻ vô cùng tốt luôn!"
Tiểu đệ tử đánh nhau đến mặt mũi dính đầy bụi một kiếm chém một con yêu thú đang định đánh lén Ô Huyền, lau mặt, hiếm khi không quan tâm tới tôn kính: "Ngài đừng có tính nữa mà, ngài vẫn nên đánh nhau trước đi..."
Xung quanh gió cát nổi lên, đá vụn văng khắp nơi, nhưng không tới mười lăm phút, cả tòa núi lập tức ầm ầm ngã xuống, biến thành một đống đá vụn.
Phần lớn các yêu ma nấp trong bí cảnh đều đã bị giết chết lúc bí cảnh sụp đổ, bộ phận nhỏ chạy ra rất nhanh cũng bị người bên ngoài đến tiếp ứng giết chết hết, không buông tha cho một con nào.
Xác chết khắp nơi, máu tươi đầm đìa, bụi bặm còn sót lại bay mù mịt.
Giữa đống phế tích, rốt cuộc cũng xuất hiện chút động tĩnh.
Ở mấy chỗ khác, Đoàn Nguyên đỡ Liên Cầm lên, đại ô quy lay Tiết Từ, Yến Cẩn nửa đỡ Thẩm Tri Huyền, mặt mày dính bụi đi từ đống đá ra.
Mọi người đều vô cùng chật vật, có lẽ đây chính là khoảng khắc chật vật nhất đời họ.
Hiện trường yên lặng một hồi, lát sau các đệ tử đều nhảy nhót hoan hô, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, yêu ma gây khó dễ cho bọn họ cuối cùng cũng bị tiêu diệt, nhóm Tông chủ nhà mình cũng đều không sao, bọn họ vui tới mức muốn quay cả trăm vòng để ăn mừng.
Chỉ có một tiểu đệ tử thật thà hơi béo ngơ ngác nhìn chỗ nào đó, đột nhiên la hoảng lên: "Chủ Hoang Nguyên kìa!"
Tiếng nói rất nhỏ giữa tràng tiếng hoan hô ăn mừng, nhưng lập tức khiến người khác chú ý, nháy mắt tầm mắt mọi người đều nhìn sang nơi ngón tay cậu ta chỉ.
Vừa nhìn một cái, bọn họ cũng ngây cả người.
Vị bên cạnh Thẩm Tông chủ của Thanh Vân Tông... Đó là, chủ Hoang Nguyên trong lời đồn, thu phục yêu ma của Hoang Nguyên... Chính là đại ma đầu trong ma đầu đó ư?
Thẩm Tri Huyền đột nhiên bị cả vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang, mới biết không biết Yến Cẩn đã biến thành dung mạo thường thấy của "Chủ Hoang Nguyên" từ khi nào, đeo mặt nạ lên, đôi mắt đỏ thắm như máu, như là đang suy tư gì mà nhìn sang đây.
"Đây là...?"
Nhất thời y không hiểu ý của Yến Cẩn, lại cảm thấy cả người nhẹ bẫng, bị người ôm lấy eo, trường kiếm của Yến Cẩn chợt xẹt qua, một trận pháp truyền tống đơn hướng mở ra giữa không trung.
"Tạm biệt." Yến Cẩn lời ít ý nhiều ném lại hai từ, cũng không thèm liếc nhìn mọi người một cái, lập tức xoay người đi vào trận pháp.
Dù là bọn Tiết Từ hay Ô Huyền đều cách Thẩm Tri Huyền rất xa, Yến Cẩn bất chợt làm thế khiến không ai phản ứng kịp, một lát sau vẫn là tiểu đệ tử thật thà kia khiếp sợ la lên: "Chủ Hoang Nguyên bắt cóc Thẩm Tông chủ mất rồiiiiii!"
_____________
Đếm ngược 1 chương + 3 phiên ngoại cuối cùng nào ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]