Cậu đóng cửa phòng lại, Quý Khinh Ngôn nhìn thoáng qua cửa sổ, cửa không bị mở ra, cho nên Hôi Hôi khẳng định còn ở trong phòng.
“Hôi Hôi?” Quý Khinh Ngôn vừa gọi tên, vừa tìm kiếm mọi ngách trong phòng.
Nhóc rồng con trên giường nghe được động tĩnh, trở mình mở to mắt, mắt rồng Xán kim còn hơi mê mang vì bị đánh thức.
Dưới giường truyền đến âm thanh tích tích tác tác, vô cùng nhỏ, nhưng hên là Quý Khinh Ngôn tai thính, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh kia.
Cậu dựa vào mép giường hạ người xuống, cúi đầu nhìn gầm giường, quả nhiên thấy một nắm đen thui nằm dưới đó, mở to đôi mắt nâu nhạt nhìn cậu.
Sói con nho nhỏ đứng hình, trong mắt còn mang theo chút bất an, bộ dáng vô cùng đáng thương làm Quý Khinh Ngôn căng thẳng.
“Hôi Hôi, mau ra đây.” Cậu vươn tay, nắm đen thui rục rịch, từ gầm giường dịch vài bước, bị Quý Khinh Ngôn ôm ra ngoài.
Hôi Hôi tựa hồ ở dưới giường đãi có trong chốc lát, trên người tiểu lông mềm dính điểm hôi, Quý Khinh Ngôn lại hoàn toàn không màng mà đem nàng ôm vào trong ngực.
“Như thế nào lại trốn dưới giường vậy?” Quý Khinh Ngôn hôn lên lông xù xù trên trán, “Mơ thấy ác mộng sao?”
Hôi Hôi ngửa đầu nhìn cậu, một hồi lâu mới thấp thấp ngô một tiếng, xích lại gần Quý Khinh Ngôn một xíu, đôi mắt bất an dần dần tan đi.
Đúng là bé thấy ác mộng, bé mơ thấy Quý Khinh Ngôn rời đi, bé lại trở thành một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-rong-nho-cung-ban-manh-tren-phat-song-truc-tiep/2884264/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.