Chương trước
Chương sau
Rồng con bị chụp lén liền trở nên cứng đờ, tốc độ lay động của cái đuôi chậm lại một chút nhưng đôi mắt cũng không dời đi.

Đây không phải nồi trứng chiên đầu tiên, Hôi Hôi cùng Long Long mỗi nhóc đã ăn một miếng, còn có mấy cái Quý Khinh Ngôn đã nhờ Hạ Lị hỗ trợ đưa tới phòng của Hass.

Trứng chiên chín rất nhanh nhưng vừa mới ra nồi nên còn rất nóng, Quý Khinh Ngôn đặt vào đĩa để trứng nguội bớt mới cắt thành miếng nhỏ, sau đó đặt trước mặt Long Long cùng Hôi Hôi.

【 tùy cơ đặt tên: Hôm nay Ngôn Ngôn với mấy nhóc con có gì đó lạ lạ? 】

【 cà chua yyds: Hãy nhìn tai của Hội Hôi với đuôi của Long Long kìa! 】

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Là hoa tai sao? Hay khuyên tai? 】

Quý Khinh Ngôn: "Là khuyên tai."

Cậu đổ bột vào trong nồi rồi san phẳng, giơ tay ấn viên đá quý trên tai một cái, khán giả tinh mắt nhanh chóng nhìn ra khuyên tai màu vàng trên lỗ tai Hôi Hôi lấp lóe.

Hôi Hôi đang ăn trứng chiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi tai lông xù xù run lên hai cái, đôi mắt sói nâu nhạt nhìn về phía Quý Khinh Ngôn, ô ô một tiếng.

【 Đệ nhất soái ca vũ trụ: Loại cảm ứng cho trẻ con? 】

【 Tiểu Lão Thử: Là sợ Hôi Hôi tìm không thấy Ngôn Ngôn sao? Thật tri kỷ [ che ngực.jpg]】

【 yên lặng: Chưa từng thấy qua kiểu dáng này, thật sự rất xinh đẹp, ước gì có một cái! 】

Quý Khinh Ngôn chớp mắt: " Đồ tự chế."

【 Du du ngã tâm: Chủ bá thật lợi hại, nhiều loại cảm ứng sẽ dùng đến pháp thuật thậm chí là pháp trận, pháp thuật căn bản là không thể kém. 】

【 Ô lạp: Không hổ là Ngôn Ngôn của tui [ điên cuồng đánh call.jpg]】

Quý Khinh Ngôn cười cười, đổi đề tài.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bên ngoài âm u không có ánh mặt trời dẫn đến nhiệt độ trong viện nuôi dưỡng cũng giảm xuống vài độ.

Quý Khinh Ngôn lấy chiếc áo choàng trắng viền vàng có cùng kiểu dáng với y, lần lượt mặc chúng lên người Hôi Hôi cùng Long Long.



Trên áo có hơi thở của Quý Khinh Ngôn, Hôi Hôi cúi đầu ngửi sau đó lại liếc nhìn chiếc áo choàng giống hệt nhóc trên người Quý Khinh Ngôn. Cái đuôi lông xù xù phía sau cao hứng mà quơ quơ, móng vuốt nhỏ thu hồi phần sắc bén, thật cẩn thận lại yêu thích không buông tay sờ tới sờ lui.

Không giống với Hôi Hôi, Long Thời Mặc đối với việc thêm một cái áo không quen.

Làm gì có con rồng nào khi ở hình thú mặc quần áo?

Bó tay bó chân, không thuận tiện chút nào.

Tuy nhiên nhìn thấy áo choàng giống kiểu của Ngôn lão sư, Long Thời Mặc ghét bỏ thì ghét bỏ, rốt cuộc cũng không có cởi ra.

Không sai.

Hắn cũng vô cùng sùng bái Ngôn lão sư. Trên thế giới này có ai sẽ không thích một người như vậy đâu?

Cái đuôi rồng con không ngừng lắc lắc, phải mất một lúc sau cái đuôi ngắn ngủn mập mạp mới gian nan chui ra khỏi vạt áo.

Chiếc áo choàng này đối với rồng con hơi dài xíu.

【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Cái đuôi: đúng là làm tui nghẹt thở luôn rồi [ thở hổn hển.jgp]】

【 vĩnh viễn yêu Ngôn lão sư: Thật nhiều áo choàng trắng giống Ngôn lão sư!!! [ nước mắt không biết cố gắng mà chảy ra từ khóe miệng.jpg]】

【 ngao ô: Những chiếc áo choàng nhỏ này cũng là do bạn của Ngôn Ngôn làm sao? 】

"Không phải." Quý Khinh Ngôn nói, " Áo choàng của bọn nhóc đều do tôi làm."

【 Nguyệt Lượng Viên Viên:!!! Tui bất ngờ à nhen 】

【miao~: Tự mình làm...... Tức là nói trên Tinh Võng cũng mua không được đúng không QAQ】

【 tui sợ bóng tối: Nhìn ra được Ngôn Ngôn thật sự rất thích Ngôn lão sư [ nắm tay.jpg]】

Cùng kiểu dáng......

Quý Khinh Ngôn chợt lóe lên một ý niệm.

Cậu dường như có thể mở một cái shop online, bán một ít đồ vật nhỏ.

Ví dụ như khuyên tai cảm ứng cho trẻ nhỏ, lại ví dụ như áo choàng nhỏ cùng kiểu với Ngôn lão sư hoặc là một ít đồ vật mà người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy hứng thú.

Chờ sau khi pháp lực của cậu khôi phục có làm một ít thứ dễ như trở bàn tay, vừa đơn giản thuận tiện mà còn có thể kiếm tiền.

Quý Khinh Ngôn: Đột nhiên tâm động.jpg

666 ở trong đầu cậu muốn nói lại thôi.

Sau khi làm quen với bản thân mình, tự mình động viên xong, ký chủ lại muốn buôn bán nữa hả?

Ai có thể tưởng được 5000 năm sau, Ngôn lão sư lại trở thành fan của bản thân?

Hai nhóc con không ngoài dự kiến trở thành tâm điểm của Viện dưỡng dục. Hải Ni cùng Kiều Kiều vây quanh Hôi Hôi xoay vài vòng, hâm mộ mà nhảy trên đất vài cái, hiển nhiên rất là thích quần áo mới trên người bạn nhỏ.

Thấy thế, Hoa Tùng cùng Hứa Văn Văn cũng lấy quần áo bọn họ đã chuẩn bị cho ấu tể ra.

Bởi vì trước khi tiết mục bắt đầu, tất cả mọi người đều không biết bé con của mình sẽ là ai, cho nên thời điểm chuẩn bị lễ vật cho các bé, Hoa Tùng và Hứa Văn Văn đã chuẩn bị rất nhiều món quà.

Hứa Văn Văn lấy ra chiếc váy công chúa mà cô đã chuẩn bị sẵn, Hải Ni ngay lập tức đã bị hấp dẫn, vỗ cánh bay lên bay xuống bên cạnh chiếc váy công chúa.



"Thích sao?" Vu Văn Văn hỏi.

Hải Ni tiến đến bên mặt Hứa Văn Văn dùng râu bướm thật dài nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, rõ ràng là nhóc thích nó.

Hoa Tùng cũng lấy ra vài bộ y phục cho bé trai mặc tất cả đều vô cùng tinh xảo đáng yêu. Thỏ con nhảy nhót thưởng thức quần áo Hoa Tùng mua cho nhóc, đôi mắt đen của nhóc hơi sáng lên không bao lâu rồi lại ảm đạm xuống, thoạt nhìn không có tí tinh thần nào.

Hoa Tùng có chút vô thố: "Kiều Kiều làm sao vậy? Không thích những bộ quần áo này sao?"

Thỏ con lắc đầu, cọ cọ tay Hoa Tùng nhưng lỗ tai dài vẫn rũ xuống.

Hạ Lị bế Kiều Kiều lên, nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều còn chưa thể thành hình người cho nên những y phục nhỏ này nhóc tạm thời không mặc được."

Hoa Tùng sửng sốt, mở miệng muốn nói gì đó nhưng do dự một lúc sau vẫn không có nói ra.

Trong tình huống bình thường, ấu tể phi nhân loại sẽ ở trong độ tuổi một đến ba tuổi có được hình người. Ấu tể tộc thỏ hoa nhĩ cũng không ngoại lệ. Nhưng Kiều Kiều hiện tại đã hơn 4 tuổi lại vẫn không thể có hình người, hiển nhiên không bình thường.

Hứa Văn Văn đau lòng sờ sờ thỏ con: " Đã làm kiểm tra cho Kiều Kiều chưa? Biết nguyên nhân là gì không?"

Hạ Lị thở dài: "Loại tình huống này cũng rất hiếm thấy, trình độ chữa bệnh của tôi chỉ có thể kiểm tra một ít bệnh nhẹ, vấn đề của Kiều Kiều thì trình độ của tôi liền không đủ dùng. Đến nỗi bệnh viện...... Tạm thời còn chưa có đến đó, phòng khám nhỏ thì không kiểm tra ra vấn đề, bệnh viện lớn thì lấy điều kiện của chúng ta xác thật có chút không đủ sức."

Tâm trạng của Hạ Lị có chút hạ xuống, Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cô một cái, liếm liếm mu bàn tay Hạ Lị an ủi.

Nghe vậy, Quý Khinh Ngôn đặt tay lên đầu Kiều Kiều thử dùng tinh thần lực tra xét tình huống trong cơ thể Kiều Kiều.

Hạ Lị chờ mong nhìn cậu: "Quý tiên sinh có thể nhìn ra vấn đề không?"

Quý Khinh Ngôn lắc đầu: "Tạm thời không được, chờ sau khi tôi khôi phục sẽ kiểm tra cho Kiều Kiều."

Tình huống ấu tể không thể hóa thành hình người tình, Quý Khinh Ngôn cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Trước kia cậu cũng từng gặp được tình huống kiểu này, nhưng cậu cũng không thể xác định tình huống của thỏ hoa nhĩ có giống với trường hợp cậu từng gặp hay không.

Nếu tra xét tinh thần lực không có việc gì, cũng chỉ có thể chờ kinh mạch của cậu chữa trị xong sẽ kiểm tra lại.

"Nhưng mà cho dù không thể biến thành hình người cũng không sao." Quý Khinh Ngôn nói: " Những y phục này vẫn có thể mặc, chỉ cần chỉnh sửa một chút hình là có thể mặc được."

Cái kỹ năng này đã làm khó đám người Hoa Tùng rồi.

Hạ Lị thật ra có biết may vá một chút nhưng cũng chỉ giới hạn là những đường khâu cơ bản, chỉnh sửa trang phục yêu cầu kỹ thuật cao hơn, còn cô xác thật sẽ không.

Quý Khinh Ngôn tìm kiếm trong nhẫn lấy ra một cái thước đo, đo kích cỡ cho thỏ hoa nhĩ: "Giao cho tôi đi."

【 Trứng xào cà chua chỉ ăn trứng: Ngôn Ngôn còn biết sửa quần áo? [ khiếp sợ.jpg]】

【 Ai nha: Trên lầu đã quên sao? Quần áo của Hôi Hôi với Long Long mặc chính là do Ngôn Ngôn làm! 】

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Ngôn · người mẹ toàn năng 】

【 Ô lạp: Không cần mama nam! Không cần mama nam...... Nhưng nếu là Ngôn Ngôn! Thì! Tui! Lấy! [ tui yêu mama nam.jpg]】

【 Đệ nhất soái ca vũ trụ: Khụ, tui cũng có thể [ ngượng ngùng.jpg]】

Quý Khinh Ngôn dở khóc dở cười.

Cái gì là cái gì.

Quý Khinh Ngôn thuần thục, không đến mấy ngày liền đem trang phục hình người của nhãi con xuyên đổi thành trang phục thỏ con cũng có thể mặc. Vì để thỏ con hiếu động không cảm thấy quá mức trật, Quý Khinh Ngôn còn đặc biệt sửa trang phục ra tương đối rộng.



Thỏ hoa nhĩ xoã tung lông mềm đem quần áo đỉnh đến phình phình, thoạt nhìn cực kỳ giống một cục bông trắng đang mặc quần áo, đáng yêu cực kỳ.

Kiều Kiều hưng phấn nhảy qua nhảy lại, nhảy nhảy liền nhảy tới cạnh bạn nhỏ Hải Ni bên cạnh. Đen trắng giao nhau, lỗ tai dài lắc qua lắc lại, dường như là đang thúc giục bạn mình cũng mặc quần áo mới đi.

Nhưng không làm biết sao mà bướm sao biển lại không chịu biến trở về hình người.

Hứa Văn Văn có chút mờ mịt, Hải Ni có thể biến thành hình người, thời điểm bọn họ vừa mới đến viện dưỡng dục. Hải Ni dùng hình người chơi với thiết bị giải trí chẳng qua sau khi phát hiện có người lạ tới, nhóc liền biến trở về bản thể.

Thấy lực chú ý của Hải Ni còn đặt ở trên người váy công chúa, Hạ Lị nhỏ giọng giải thích cho mấy người lớn: "Hình người của Hải Ni có một vết bớt ở trên mặt, nhóc cảm thấy khó coi cho nên ngày thường không thích biến thành hình người."

Vài người nháy mắt liền hiểu rõ

Hứa Văn Văn xoay chuyển tròng mắt, từ nút không gian lấy ra thêm mấy bộ váy tiểu công chúa nữa rồi tiếp bướm sao biển nhỏ đi theo cô về phòng của mình.

Bướm sao biển nhỏ có chút do dự nhưng những chiếc váy công chúa váy này thật sự quá đáng yêu, bé vỗ cánh đuổi kịp bước chân của Hứa Văn Văn.

Không lâu sau Hứa Văn Văn liền nắm tay một bé gái đi ra.

Bé gái tết tóc sừng bò, mặc váy công chúa màu trắng hồng, chân váy bồng bềnh, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu.

Vu Văn Văn đẩy bé gái đến trước mặt, cười hì hì nói: " Nhìn Hải Ni của chúng ta có đáng yêu không?"

Bé gái dường như không có chuẩn bị tâm lý thật tốt, tuy rằng ăn mặc tinh xảo lại đáng yêu, nhưng nhóc vẫn cúi đầu che mặt như là không muốn người khác chú ý tới nhóc.

Hạ Lị khoa trương nói: "Đây là Hải Ni sao? Trời ạ, quá đáng yêu, quá xinh đẹp! Chị Lị Lị không nhận ra luôn đấy!"

Bên tai bé chậm rãi ưng ửng đỏ, dưới sự cổ vũ của những người khác bé ngẩng đầu thử nhìn về phía người xung quanh, thấy biểu hiện của bọn họ đều là tán thưởng, lúc này mới chậm rãi lớn mật lên.

Những người khác lúc này mới chú ý tới vết bớt trên mặt Hải Ni, một mảng lớn màu nâu chiếm cứ gần nửa bên mặt của bé, vừa nhìn thấy xác thật có chút dọa người.

Cũng may người ở đây sẽ không bởi vì một cái bớt mà có thành kiến với bé.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như thế.

Quý Khinh Ngôn thấy, trong phòng phát sóng của Hứa Văn Văn xuất hiện mấy cái làn đạn không tốt lành cho lắm.

【 người dùng 40987: Vết bớt này...... Xấu quá đi. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.