Sau khi ra khỏi phòng điều khiển, lúc Phó Nhân Gian sải bước tới nơi đỗ xe, Đường Niệm Song đã ngồi lên xe, bên má còn có vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Ánh mắt Phó Nhân Gian ôn hòa cười khẽ, kéo cửa xe ra.
Đường Niệm Song không nhìn anh: “Phiền Phó giáo sư đưa em tới chỗ hẹn.”
“Được.” Bên môi anh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Đường Niệm Song âm thầm bĩu môi.
Lúc đưa Đường Niệm Song tới tiệc đóng máy, thời gian cũng vừa lúc, không sớm cũng không muộn.
Diệp Tuyển đang đứng bên ngoài nhà hàng đợi người, nhìn thấy xe của Phó Nhân Gian, cô ấy cầm ô đi tới, đón được Đường Niệm Song xuống xe, cười nói với Phó Nhân Gian: “Cảm ơn Phó giáo sư đã chăm sóc Song Song nhà chúng tôi, anh về trước đi, tiếp theo có tôi lo rồi.”
Đường Niệm Song cũng quay đầu nhìn anh: “Phó giáo sư về trước đi.”
Phó Nhân Gian ừ một tiếng, nhìn theo hai người đi vào nhà hàng mới lái xe rời đi.
Tiệc đóng máy chưa bắt đầu đã vô cùng náo nhiệt.
Qua mấy tháng ở chung với nhau, mọi người đã sớm thân quen, chơi đùa cười nói vô cùng hòa hợp, ngay cả Lâm Miên và Lục Dĩ Hàn cũng hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.
Bình thường hai người này cứ hở chút là đấu võ mồm, nhưng chắc là bởi vì sau tối nay sẽ có ít cơ hội gặp mặt hơn, thái độ của bọn họ lại vô cùng khác thường, còn nâng ly kính rượu nữa chứ.
Lúc Đường Niệm Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-pho-giao-su-da-thanh-cong-an-cu-chua-/3598941/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.