Đến ngày hẹn, Phó Nhân Gian lại lần nữa xách theo túi lớn túi nhỏ tới Đường gia.
Vốn đang ấp ủ rất nhiều lời muốn nói với Đường Niệm Song, nhưng sau khi vào nhà, tìm khắp nơi cũng không thấy cô đâu, Đào tẩu nhìn anh trong tối ngoài sáng như đang tìm kiếm ai đó, cười nói: “Phó giáo sư tìm Song Song sao?”
Phó Nhân Gian ngồi thẳng người, nhấp một ngụm trà: “Không có.”
Đào tẩu: “…”
Thật đúng là không thể trông cậy vào anh có thể nói câu nói thật.
Cũng may mọi người đều đã quen với Phó Nhân Gian mạnh miệng.
“Song Song bận đóng phim, hôm nay không về.”
Tay bưng tách trà của Phó Nhân Gian dừng lại giữa không trung.
… Không về?
Đào tẩu đánh giá biểu tình của anh, sự mất mát trong ánh mắt làm cách nào cũng không thể che giấu được. Bà tấm tắc trong lòng hai tiếng, ngồi sang một bên nhặt lau, tâm tình vui vẻ: “Phó giáo sư buồn sao, vì không thấy Song Song ở nhà?”
Phó Nhân Gian nhàn nhạt đáp: “Không có, tôi tới thăm ông bà nội Đường.”
Đào tẩu lắc đầu cười cười, cũng không có vạch trần.
Nhưng cả một ngày anh đều thất thần cũng có thể chứng minh anh đang nói dối.
Lúc ăn cơm trưa, ông Đường hỏi Phó Nhân Gian: “Gần đây con với Song Song tiến triển thế nào rồi?”
Phó Nhân Gian buông đũa, uyển chuyển biểu đạt: “Ông nội Đường, con và Đường tiểu thư không hợp.”
Hai người quen nhau đã được một thời gian dài rồi, thế mà anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-pho-giao-su-da-thanh-cong-an-cu-chua-/3598929/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.