“Không thể nào có chuyện này được!” Hứa Thần Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Phó Nhân GIan, ý đồ muốn nhìn ra được tia dối trá trong ánh mắt anh.
Sắc mặt cô ta vô cùng ấm ức, thậm chí còn có chút lên án nhìn Phó Nhân Gian, tựa như đang trách cứ một người có quan hệ vô cùng thân mật với mình, nói cách khác thì không khác gì đang trách cứ người mình yêu.
Bị tình cảnh này làm cho kinh hãi, đám người Viên Triết hai mặt nhìn nhau, lại yên lặng quay trở về bàn làm việc của mình, bầu không khí trở nên phá lệ ý tứ sâu xa.
Không ít người đều có suy đoán ở trong lòng, này chẳng lẽ là một câu chuyện xưa kiểu hoa rơi có ý, nước chảy vô tình? Nhưng nhìn sắc mặt của Hứa Thần Vân, rõ ràng là hai người đã từng có một câu chuyện trong quá khứ.
Có đồng nghiệp dùng ánh mắt dò hỏi Viên Triết, cảm thấy hắn là bạn học đại học của Phó giáo sư, hẳn là sẽ biết chút gì đó.
Viên Triết nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không hề biết.
Hồi học đại học, Phó Nhân Gian cũng là cái tính tình như vây giờ, ít nói ít cười, quạnh quẽ nghiêm túc.
Viên Triết không quá thân với anh, cho nên không biết quá nhiều về việc tư của anh.
“Đàn anh, đây là giả có phải không?” Trong mắt Hứa Thần Vân tràn đầy nước mắt, lại quật cười không để cho nước mắt lăn xuống, lần này cô ta trở về vốn là vì muốn cùng Phó Nhân Gian ở bên nhau, cũng mặc kệ ánh mắt của người khác.
Bộ dáng này của cô ta nếu đặt ở trước mặt một người đàn ông khác, nói không chừng sẽ k1ch thích một ít xúc động thương tiếc của người ta, nhưng Phó Nhân Gian trước giờ đều thanh thanh lãnh lãnh, trong lòng không hề có chút gợn sóng nào, anh thu lại ảnh chụp, nói: “Về sau, mong cô chú ý chừng mực.”
Hứa Thần Vân không dám tin nhìn Phó Nhân Gian, nước mắt trong mắt rốt cuộc cũng không nín nổi nữa, thẳng tắp lăn xuống.
Đàn anh Phó nói cái gì với cô ta vậy?
Chú ý chừng mực? Chỉ bởi vì một vị hôn thê không biết từ đâu chui ra này?
Không, cô ta không tin.
Người phụ nữ kia nhất định là công cụ mà đàn anh Phó dùng để chọc tức cô ta!
Phó Nhân Gian ngồi trước bàn bắt đầu làm việc.
Hai mắt Hứa Thần Vân đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, quả nhiên không chờ được anh ngẩng đầu liếc mình lấy một cái.
Người đàn ông chỉ thong thả ung dung lật văn kiện, thỉnh thoảng lại cầm bút máy lên viết chữ, hết sức chuyên chú, hoàn toàn đã quên mất sự tồn tại của cô ta.
Hứa Thần Vân không cam lòng lau nước mắt, cô ta nhất định sẽ không từ bỏ!
Giang Lai bên cạnh im lặng lắc đầu, đi tới trước bàn Phó Nhân Gian: “Đàn anh Phó, đã lâu không gặp.”
Đám người trong văn phòng lại kinh ngạc há mồm.
Má ơi, lại tới nữa hả?
Lần này thái độ của Phó Nhân Gian lại tốt hơn một chút: “Đã lâu không gặp.”
Hứa Thần Vân trợn to mắt, sao Giang Lai cũng là đàn em của đàn anh Phó thế? Sao cô ta lại không biết chuyện này!
Cô ta đi tới nhìn Giang Lai: “Cô lại là ai nữa?”
Giang Lai mỉm cười: “Cái gì?”
“Sao cô cũng là đàn em của anh ấy, sao tôi lại không biết?”
Giang Lai có chút không thể hiểu nổi, cô ấy có phải đàn em của Phó Nhân Gian hay không thì liên quan quái gì tới Hứa Thần Vân?
Phó Nhân Gian không để ý tới Hứa Thần Vân, còn tính là ôn hòa nhìn Giang Lai: “Nếu đã tới thì nên chăm chỉ làm việc, thầy hẳn là sẽ rất vui.”
Giang Lai gật đầu, “Cảm ơn anh, ba em cũng muốn em tiến xa hơn nữa, có thời gian thì gặp mặt nhé?”
“Ừm, có thời gian sẽ tới.”
Giang Lai cười: “Vâng, đàn anh nhớ dẫn cả vị hôn thê theo nữa nha, để ba mẹ em gặp mặt một lần, em cũng rất muốn làm quen với cô ấy.”
Cô gái có thể làm người có tính cách nhạt nhẽo quạnh quẽ như Phó Nhân Gian đặt ở trong lòng, Giang Lai đúng thật là muốn làm quen một chút.
Nhắc tới Đường Niệm Song, ánh mắt Phó Nhân Gian hơi đổi, “Ừ.”
Ân sư của anh chính là ba của Giang Lai, Giang Lai cũng coi như là đàn em chân chân chính chính của anh, bởi vì ba của Giang Lai nên quan hệ của hai người cũng giống như anh em ruột.
Hứa Thần Vân đứng bên cạnh bị hai người cố ý xem nhẹ vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy giận dữ, mất mặt không thôi.
Cô ta không dám tức giận với Phó Nhân Gian, chỉ âm thầm dùng ánh mắt đánh giá Giang Lai, đối lập với nhai, cô ta cảm thấy đối phương so với mình còn đẹp hơn, chuông cảnh báo trong lòng xôn xao vang lên, khiến cô ta đã coi Giang Lai thành tình địch của bản thân.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Giang Lai liền về bàn làm việc của mình, có một đồng nghiệp nữ ghé tới nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Có phải cô cũng thích Phó giáo sư hay không?”
Giang Lai buồn cười lắc đầu: “Cô đừng nghĩ nhiều, đàn anh Phó chỉ là anh trai của tôi thôi.”
Đồng nghiệp nữ gật đầu: “Cô nhìn cô Hứa kia nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cô đi, tôi cảm thấy ánh mắt của cô ta quá đáng sợ, nếu cô cũng quen Phó giáo sư, vậy cô có biết chuyện của anh ấy với cô Hứa không?”
Giang Lai không phải người thích tám chuyện, cũng hoàn toàn không biết Phó Nhân Gian có từng yêu đương với ai chưa, cô ấy lắc đầu: “Nếu đàn anh Phó thật sự từng có chuyện gì với cô ấy thì sẽ không có chuyện anh ấy không thừa nhận đâu.”
Cho nên đây cũng là một điểm kỳ quái, vì cái gì mà nhìn Hứa Thần Vân như kiểu đã từng củi khô lửa bốc với Phó Nhân Gian, từng yêu đương nồng cháy rồi giờ lại bị anh vứt bỏ như vậy chứ.
Sau khi tan tầm, Phó Nhân Gian còn ở trong phòng văn vật chưa ra, mọi người trước khi rời đi đều thảo luận về chuyện Phó giáo sư và vị hôn thê của anh.
Viên Triết dựa vào ghế: “Tôi cứ cảm thấy, bóng dáng của vị hôn thê rất quen, hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.”
Hắn là tên trùm hóng hớt, luôn là người xông lên tuyến đầu đi ăn dưa, không thể làm rõ được chuyện này thì chỉ sợ là hôm nay sẽ ngủ không ngon.
“Thật ra, tôi cũng thấy thế.”
“Tôi cũng thế, nhưng mà nghĩ sao cũng không ra.”
Viên Triết đứng lên, “Không được, tôi cần phải làm rõ mới được!”
Đám người trợn trắng mắt: “Cậu không thấy phiền hả, cả cái viện nghiên cứu chỉ có cậu là lắm mồm nhất, chẳng giống đàn ông con trai gì cả.”
“Đàn ông thì không thể hóng hớt sao? Phó giáo sư chính là người đảm đương visual cho cả cái viện của chúng ta đó, không biết rõ thì sao mà được, sau này lỡ có gặp người nào muốn xin phương thức liên lạc của Phó giáo sư thì còn có lý do để từ chối chứ.”
Viên Triết nói xong thì vội vàng chạy về phía phòng văn vật, Phó Nhân Gian vừa lúc đẩy cửa đi ra, giữa mày mang chút mệt mỏi nhàn nhạt.
Viên Triết dựa lên cửa, vô cùng phong tao nhướng mày với anh: “Phó giáo sư, chúng ta tâm sự chút?”
Đối với người bạn học này, Phó Nhân Gian thật ra cũng không thân, nhưng Viên Triết là người chủ động dính tới, hắn căn bản không hề để bụng tới vẻ lãnh đạm của Phó Nhân Gian.
Phó Nhân Gian: “Nói cái gì?”
“Nói về vị hôn thê của cậu.”
Phó Nhân Gian không thích đem Đường Niệm Song trở thành đề tài bàn tán với người khác, anh không để ý tới, lãnh đạm nghiêng người rời đi.
Viên Triết đi sau lưng anh: “Nè nè, tôi nghĩ kỹ lắm rồi, cảm thấy bóng dáng của vị hôn thê rất giống một người tôi quen.”
Kết hợp với lời đồn hắn nghe được ở thang máy lần đó, Viên Triết hưng phấn kết luận: “Phó giáo sư, vị hôn thê của cậu có phải Đường Niệm Song hay không!”
Phó Nhân Gian nhíu mày, đột nhiên ấn Viên Triết lên tường, mắt lạnh cảnh cáo, “Nhỏ giọng chút.”
Viên Triết trợn to mắt.
Mé! Đúng thật à!
Phó Nhân Gian buông hắn ra, Viên Triết lập tức gào lên: “Má ơi!”
Hắn nhận thấy được thanh âm mình quá lớn, liền vội vàng hạ giọng: “Thật sự là Đường tiểu thư sao?”
“Ôi trời ơi!”
“Phó giáo sư, cậu được nha! Đường Niệm Song đó, cậu có biết Đường Niệm Song là cái khái niệm gì không?”
“Cô ấy chính là nữ thần trong lòng muôn vàn trạch nam* đó, nếu như sau này hai người có công khai, tôi đã có thể tưởng tượng tới sẽ có bao nhiêu fans nam muốn tìm cậu liều mạng rồi đây.”
*Trạch nam: Chỉ những chàng trai luôn thích ở nhà, lẩn tránh các hoạt động xã hội
Phó Nhân Gian nghe thế thì cực kỳ không vui, anh nhíu mày: “Nhiều đàn ông thích cô ấy như vậy?”
“Không thì sao!”
“Ngay như tôi đây này, trong nhà tôi có mấy tấm poster in hình Đường Niệm Song lận đó, dán đầy nhà.”
“Xinh đẹp còn có kỹ thuật diễn, tính cách còn tốt như vậy, tôi thấy cậu là chiếm được của hời rồi đó!”
Đường Niệm Song cũng là nữ thần trong lòng Viên Triết, sau khi trải qua kinh ngạc, hắn lại có chút bi thương: “Ôi, nữ thần rồi cũng sẽ là của người khác.”
Phó Nhân Gian đột nhiên nói: “Tôi sẽ hủy hôn với cô ấy.”
Viên Triết bày tỏ:???????
“Cậu điên à?”
Sắc mặt Phó Nhân Gian cực kỳ bình tĩnh: “Chí hướng của tôi vẫn không thay đổi, sinh hoạt một mình mới thích hợp với tôi.”
“Vậy sao lúc nãy cậu lại nói với Hứa Thần Vân về chuyện vị hôn thê của cậu?”
Phó Nhân Gian nhàn nhạt mở miệng: “Trước khi chưa giải trừ hôn ước thì Đường tiểu thư vẫn là vị hôn thê của tôi, một ngày còn có một tầng quan hệ này thì tôi đều không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
“Ý cậu là sau khi hủy hôn là cậu có thể làm chuyện có lỗi với Đường tiểu thư hả?”
“Đương nhiên là không.”
Phó Nhân Gian nhíu mày: “Sau khi hủy hôn, tôi sẽ rời khỏi Dung Thành.”
Viên Triết xoa tay: “Vậy Hứa Thần Vân rốt cuộc có quan hệ gì với cậu, sao trước kia hồi còn học ở trường tôi chưa bao giờ nghe về lời đồn của hai người nhỉ?”
“Không quen.” Phó Nhân Gian lại bổ sung một câu: “Người duy nhất có quan hệ với tôi chỉ có Đường tiểu thư.”
Đây là ý tứ chỉ nhận mỗi Đường tiểu thư hả.
Viên Triết vuốt cằm đánh giá Phó Nhân GIan, “Phó giáo sư, tôi phát hiện ra cậu rất mạnh miệng nhé.”
Phó Nhân Gian nghi hoặc liếc hắn một cái.
Viên Triết: “Nói thật đi, cậu thích Đường tiểu thư lắm có đúng không?”
“Không có.”
Anh theo bản năng phản bác, sau khi phản bác lại có chút chột dạ, hơi ho khan một tiếng, “Bây giờ tôi đều đang thực hiện trách nhiệm mà một vị hôn phu nên có, chờ sau khi tôi không còn quan hệ với cô ấy nữa, đương nhiên sẽ không còn để ý quá nhiều.”
Viên Triết cười há há, hắn tin mới là lạ đó. Hắn vỗ mạnh vào vai Phó Nhân Gian rồi nói: “Phó giáo sư, tôi chờ ngày cậu vả mặt.”
Phó Nhân Gian: “…”
Anh hất tay Viên Triết ra, tâm tình có chút phức tạp rời khỏi viện nghiên cứu.
Suốt đêm, anh lại lần nữa lái xe tới Ngọc Minh Sơn, muốn tìm ông lão vừa là thầy vừa là bạn kia để tâm sự.
Nói cách khác, anh muốn tìm một lý do để bản thân có thể thảnh thơi, anh cũng nhịn không được mà suy nghĩ, liệu bản thân có thật sự thích Đường tiểu thư hay không, anh thật sự muốn từ bỏ chí hướng mình theo đuổi nhiều năm như vậy sao.
Lúc anh tới, ông lão vừa mới đi từ ngoài ruộng về, từ xa xa nhìn thấy Phó Nhân Gian, có chút nghi hoặc tới gần, “Phó giáo sư, sao muộn rồi mà cậu còn tới đây?”
Phó Nhân Gian: “Quấy rầy rồi, chỉ là muốn tới thăm ngài.”
“Vào nhà trước đi.”
Hai người một trước một sau vào nhà, ông lão mời anh ngồi xuống, lấy dụng cụ pha trà ra, “Tôi thấy hình như Phó giáo sư có chuyện gì gấp, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Nhân Gian: “Gần đây tâm có hơi hỗn loạn.”
“Có chuyện gì làm cậu nóng lòng hả?”
Phó Nhân Gian không biết nên nói thế nào, vẫn luôn trầm mặc, ông lão đem trà ngon đặt ở trước mặt anh.
Phó Nhân Gian mở miệng: “Gần đây tôi luôn sinh ra hoài nghi, liệu cuộc sống tôi luôn hướng tới có thật sự là điều tôi mong muốn hay không.”
Ông lão cười nhẹ: “Cậu sinh ra hoài nghi như vậy là chuyện bình thường, không cần cảm thấy áy náy, nghĩ kỹ xem đến tột cùng là cậu muốn một tương lai như thế nào, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ vào.”
Phó Nhân Gian thất thần gật đầu.
Hai người trò chuyện khoảng một tiếng, sau khi tiễn Phó Nhân Gian ra tới cổng, ông lão bỗng nhiên gọi anh lại: “Phó giáo sư, nếu cậu thật sự không rõ, tôi sẽ dạy cho cậu một cách trực tiếp nhất.”
“Cậu về nhà, nhắm mắt lại, nhìn xem thứ đầu tiên cậu nghĩ tới là cái gì, đó là cuộc sống mà cậu luôn hướng tới hay là một thứ gì khác khiến cho tâm trí cậu dao động, tôi nghĩ trái tim của cậu sẽ nói rõ cho cậu biết được điều đó.”
Phó Nhân Gian: “Vậy, tôi nên lựa chọn thế nào?”
Ông lão cười, “Phó giáo sư, cậu còn trẻ, nhất định phải nghe theo trái tim của mình, đừng chờ tới khi già như tôi rồi mới cảm thấy hối hận.”
Phó Nhân Gian gật đầu: “Cảm ơn.”
Phó Nhân Gian lái xe về nhà, một đường đi anh đều tự hỏi những lời ông lão nói với mình.
Trước khi đi vào giấc ngủ, anh chậm rãi nhắm mắt vào.
Trong đầu hiện ra là hình ảnh của Đường Niệm Song.
Anh bỗng nhiên mở to mắt, ngồi dậy.
Chẳng lẽ anh thật sự phải nghe theo lời ông lão nói, vâng theo trái tim của mình, kết hôn với Đường tiểu thư sao? Vậy những thứ anh theo đuổi nhiều năm như vậy cứ thế vứt bỏ đi sao?
Không được.
Nếu kết hôn với Đường tiểu thư, chẳng lẽ anh có thể bảo đảm mình sẽ toàn tâm toàn ý cùng cô sống tới cuối đời sao?
Nếu như không thể làm được, không phải là rất có lỗi với cô ấy ư?
Anh không thể đồng thời muốn cả hai việc, anh nhất định phải làm ra lựa chọn.
Đường tiểu thư rời khỏi anh sẽ càng có tương lai tốt hơn đang chờ cô, anh cũng không phải là người có thể mang tới hạnh phúc cho cô.
Cuối cùng Phó Nhân Gian vẫn lựa chọn, cần thiết phải giải trừ hôn ước, sau khi miên man suy nghĩ một trận, điện thoại anh đột nhiên vang lên, là Đường Niệm Song gọi.
Anh đột nhiên có hơi chột dạ, ấn nghe: “Đường tiểu thư.”
“Phó giáo sư hả?”
“Là tôi.”
“À, mấy ngày nay anh có thời gian không? Ông nội tôi mời anh tới nhà ăn cơm.”
Trong đầu Phó Nhân Gian vẫn còn lòng vòng mấy chữ: Từ chối cô ấy, hủy hôn, nhất định phải hủy hôn, thế nhưng ngoài miệng lại trả lời: “Được, ngày mai tôi được nghỉ.”
Anh nhắm chặt mắt, thở dài.
Đường Niệm Song nghe thấy tiếng thở dài của anh, nói: “Nếu anh không muốn thì có thể từ chối.”
“Không có.” Phó Nhân Gian thời thời khắc khắc đều đang giãy giụa với chính mình, anh nhắm hai mắt, “Không có miễn cưỡng.”
“Vậy được, cứ thế nhé.”
“Đường tiểu thư.” Đối diện không có ai trả lời, cô đã cúp máy trước, trong lòng Phó Nhân Gian buồn bã mất mát, thật ra anh còn muốn hỏi hôm nay cô có khỏe không.
Thả điện thoại xuống, Phó Nhân Gian nằm lên giường, duỗi tay niết sống mũi, nghĩ muốn giảm bớt chút nôn nóng ở trong lòng.
Vừa rồi hình như anh… lại vả mặt rồi.
Không thể dứt được.
———-
Shmily: Phó giáo sư chỉ là dối lòng như vậy thôi, chứ ổng thích Song Song muốn chết, còn lâu mới đi ẩn cư:)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]