*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Mẫn Đăng nói câu kia, hai người đều im lặng.
Mẫn Đăng thì sợ đến nỗi nói không nên lời, mà Hoắc Sơ đang suy tư.
Suy tư xem lúc nãy rốt cuộc mình đã nói gì.
“Khụ…” Hoắc Sơ hắng giọng một cái, phá vỡ bầu không khí ngưng tụ.
“Tôi tìm cậu…” Hoắc Sơ nhíu mày nói một nửa, thật sự không nhịn được, nghi hoặc hỏi một câu, “Cậu báo cái gì?”
Mẫn Đăng cắn răng, cúi đầu nói khẽ: “… Báo cháy?”
Hoắc Sơ nhìn cậu một lúc, cảm thấy có lẽ cậu đang nói đùa, thế là phối hợp cười một tiếng.
Đang cười dở, cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng, khích lệ nói: “Cậu rất thú vị.”
Mẫn Đăng nghe vậy càng lo lắng hơn.
“Được rồi, cậu đừng ở chỗ này mãi, bên khu đồ ngọt vẫn cần người.” Hoắc Sơ từ bỏ giao lưu.
Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, biết không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa, cùng tay cùng chân đi về phía khu đồ ngọt.
“Sao nhìn có vẻ không bình thường nhỉ?” Dương Chấn Vũ nheo mắt suy đoán, “Nhìn giống như bị bệnh gì đó.”
“Chỉ hơi nhát gan thôi.” Hoắc Sơ tùy ý nói, ngẫm nghĩ lại nói thêm: “Giống con thỏ tôi nuôi hồi trước, âm thanh to quá cũng có thể bị dọa chết.”
“Ông còn từng nuôi thỏ? Con thỏ đâu rồi?” Dương Chấn Vũ tò mò.
“Bố tôi ăn rồi.” Hoắc Sơ nói.
“Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264399/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.