*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Mẫn Đăng vẫn không nói ra một câu “xxx mẹ anh”.
Cậu không nếm ra mùi vị gì, nhưng dạ dày rất ấm.
Chắc là canh rất ngon.
Căn bếp bắt đầu nhỏ lại, ánh đèn dần sáng lên, trên người càng ngày càng ấm áp.
Mẫn Đăng dựa vào tường, nhìn động tác của Hoắc Sơ bên bàn xử lý.
Hoắc Sơ dùng khăn tay trắng sạch lau tay nhiều lần, mở hộp da đen ra, lấy ra một con dao trong đó.
Đến giờ Mẫn Đăng mới biết cái hộp da đen kia đựng dao.
Con dao rất đẹp, không giống như có thể cắt củ cà rốt. Giống dùng để cắt đầu người hơn, xinh đẹp lại đẫm máu.
Hoắc Sơ cầm con dao này trông còn đáng sợ hơn, đôi mắt quá nghiêm túc, khom người cúi đầu, giống như đang tiến hành nghi lễ.
Uống hết một bát canh, Mẫn Đăng đi ngay. Thuần túy là bị dọa, cậu lo lắng rằng lát nữa mình sẽ bị Hoắc Sơ ấn lên thớt cắt ra.
Hoắc Sơ cắt cà rốt xong, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt bàn cách đó không xa để cái bát không.
Trên tay chơi một con dao hoa đẹp, anh có phần không biết làm sao, cười khẽ một tiếng: “Ngầu thật, để ông chủ ở lại đây rửa bát.”
Hôm sau Mẫn Đăng dậy rất sớm, chuẩn bị đến bếp sau dọn dẹp.
Khi cậu đến, thấy bếp sau đã được dọn sạch tinh, hơi ngẩn ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264397/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.