Hai người trong phòng hai mặt nhìn nhau, tầm nhìn đối nhau.
“Tôi…” Mẫn Đăng chỉ chỉ bản thân, “Có phải nhìn rất giàu không?”
“Cũng không.” Hoắc Sơ cười.
“Tấm thảm bao nhiêu tiền?” Mẫn Đăng cũng cười.
“Mua giảm giá ở siêu thị, ba mươi đồng một tấm.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cúi đầu lục túi, cầm tờ hai mươi đồng, gộp thêm hai tờ năm đồng, ngẫm nghĩ lại bỏ thêm ba đồng. Đưa hết qua.
“Cảm ơn ông chủ.” Hoắc Sơ nhận lấy.
Động tác đưa tay về phía trước của Hoắc Sơ ống tay áo hơi kéo lên một chút.
Trên cổ tay toàn là vết bầm tím và vết máu bị móng tay cào ra.
Lúc này Mẫn Đăng mới chú ý cái tay kia của Hoắc Sơ vẫn quấn băng vải trắng.
Cũng đã hơn một tuần rồi. Vết thương vẫn chưa lành sao?
“Anh thật sự là ông chủ sao…” Mẫn Đăng chỉ chỉ tay anh, “Uỷ viên hội phụ nữ khu phố à?”
“Ngồi.” Hoắc Sơ cười kéo một cái ghế ra, “Hôm đó tôi định đến đây tìm cậu, nhưng xảy ra chút chuyện. Ông lớn Đậu không biết nói chuyện, tôi sợ phản tác dụng. Cho nên không bảo anh ta tới.”
“… Không sao.” Mẫn Đăng nhíu mày nhớ tới, “Nguyên nhân do tôi.”
“Không.” Hoắc Sơ nói, “Nguyên nhân ở tôi. Đêm hôm đó rất có thể là tôi tạo ra, trách rượu.”
Mẫn Đăng cúi đầu không dám nhìn anh, ánh mắt của Hoắc Sơ quá nghiêm túc.
Hình như cậu hiểu rõ ý của Hoắc Sơ.
“Cho nên, cậu có vui lòng tha thứ cho tôi không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264389/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.