Hoắc Sơ thu dọn xong tìm tới, thì nhìn thấy cảnh tượng hai người đang cùng ngẩn tò te.
Mẫn Đăng dựa vào người đàn ông kia rất gần, quan hệ trông khá thân thiết.
Hoắc Sơ đến gần, thản nhiên như thường vươn tay ra với người đàn ông kia, “Hoắc Sơ.”
“Chương Khâu.” Chương Khâu như gặp phải đại địch, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống cánh mũi ngăm đen.
Y chà xát cánh tay áo một chút, lại hắng giọng một cái, kéo kéo đồng phục đầu bếp vì làm việc một ngày mà nhăn nhúm. Cố gắng đứng ngay thẳng lại thể diện trước mặt Hoắc Sơ.
“Xin chào.” Hoắc Sơ nói.
“Xin chào.” Chương Khâu nở một nụ cười. Tám cái răng, tiêu chuẩn.
Y âm thầm dành cho mình một like trong lòng.
“Chuyện Mẫn Đăng của chúng tôi làm việc ở nhà ông chủ Hoắc, cậu ấy đã nói với tôi rồi.” Chương Khâu rất gian nan tỉa tót từng chữ một, “Cảm ơn sự chăm sóc của ông chủ Hoắc mấy ngày này, nhưng —— ”
“Mẫn Đăng làm việc nghiêm túc, nhiệt tình tích cực, chưa nói tới chăm sóc.” Hoắc Sơ tỉnh rụi chuyển chủ đề, “Đều là cậu ấy chăn sóc tôi, tôi rất vui vẻ.”
Mẫn Đăng nhìn hai anh em tốt này, đứng dậy đi thu dọn bếp sau.
Hoắc Sơ: “...”
Chương Khâu: “...”
Hoắc Sơ nhìn bóng lưng Mẫn Đăng, cười một tiếng. Đứng dậy chuẩn bị đi qua.
“Chuyện là, ông chủ Hoắc. Tôi không học thức, nói hơi thô lỗ, anh đừng để bụng.” Chương Khâu ngăn người lại.
Đáy mắt Hoắc Sơ xẹt qua một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264378/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.