Sau hai phút khi bác sĩ dứt lời, Mẫn Đăng vẫn không hiểu được có ý gì.
“Cậu căng thẳng quá.” Bác sĩ mỉm cười, giơ tay chỉ nắm đấm cậu siết chặt, thái dương đổ mồ hôi, lưng căng cứng, “Cái này không bình thường.”
Mẫn Đăng rụt rụt ra sau, cậu sợ nhất người khác nói cậu không bình thường.
“Tôi cảm thấy cậu cần phải có một người, người này có thể là bạn gái, hoặc bạn trai, một người hoàn toàn thân mật với cậu, người đó có thể giúp cậu. Đương nhiên tôi không thành thạo về mặt tâm lý học, nhưng tôi có thể khẳng định…” Bác sĩ dừng một lát, “Vị giác của cậu không có vấn đề, nguyên nhân chủ yếu hẳn là…”
“Ý bác sĩ là…” Mẫn Đăng nhìn nửa của khoai mình ăn còn thừa trong tay, bốc lên hơi nóng.
Cậu cười khẽ một cái, giọng nói nhỏ giống như nói cho mình nghe, “Ý bác sĩ là tinh thần tôi có vấn đề sao?”
Bác sĩ không nghe rõ. Vừa hé miệng, chỉ thấy người đứng dậy ra khỏi cửa. Bước chân vội vàng.
Bên ngoài bệnh viện trở trời, gió thổi rất mạnh.
Mẫn Đăng kéo khóa áo khoác lên tận đỉnh, đón gió đi về phía trước, sắc mặt tái nhợt kiêu ngạo tựa như chiếc sĩ thua trận.
Cậu vứt củ khoai lang trong tay đã trở nên lạnh lẽo từ lâu, đi xa cũng không quay đầu lại.
Một đường nổi khùng, tay nắm thành đấm, hơi thở hỗn loạn.
Chương Khâu ngồi xổm ở phía sau hẻm nhỏ hút thuốc ngẩng đầu thì thấy người lao đến.
Điếu thuốc hút được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264376/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.