Mẫn Đăng cố gắng tỏ vẻ mình cũng không muốn tham quan lò nướng khảm kim cương, nhưng Hoắc Sơ vô cùng kiên trì.
Trước khi đi trong ngực cậu còn bị ép nhét vào bánh ngọt tạo hình tinh xảo vừa ra lò.
Hoắc Sơ còn mỉm cười vẫy tay với cậu.
Mẫn Đăng cũng không biết đặt tay ở đâu, quẫn bách gật đầu bỏ chạy.
Thật ra cậu không quen với việc người khác lấy lòng cậu. Cậu sẽ cảm thấy bất an.
Nhưng hết lần này đến lần khác nếu Hoắc Sơ có thể làm được đã không khiến cậu khó xử, cũng không để cậu cảm thấy không thoải mái.
Tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, làm cho cậu vừa không lấy can đảm từ chối được. Cũng không có khí phách nói ra câu tôi không thích đàn ông.
Dù sao quả thực Hoắc Sơ cũng chưa từng luôn miệng nói thích cậu lần nào.
Mẫn Đăng có phần không chịu nổi ánh mắt Hoắc Sơ nhìn qua.
Quá to gan rồi.
Từ trước đến giờ cậu không biết thích là một từ to gan.
Gương mặt Hoắc Sơ lúc không cười trông thật sự không dễ tiếp cận, hơi lạnh lùng.
Cười với cậu lại là chân tâm thật ý dịu dàng ân cần.
Còn không phải giả vờ, cười xuất hiện cả nếp nhăn ở mắt rồi...
Mẫn Đăng xách theo bánh ngọt mặt ủ mày ê đến bếp sau.
“Cái gì đây?” Chương Khâu lại gần.
“Bánh ngọt.” Mẫn Đăng nói.
“Làm cũng khá đấy.” Chương Khâu cầm một cái lên, cắn một miếng, “Cái này cảm giác hơi đô la Mỹ, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264369/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.