Người công nhân chạy đi kia, đầu đầy mồ hôi lại chạy ngược về.
“Nhanh! Tôi đón một chiếc xe rồi!” Công nhân chạy được nửa đường còn ngã lộn ra đất một phát.
Hoắc Sơ vẫn chưa phản ứng lại, người kia lại bò dậy lần nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mẫn Đăng cuộn tròn trên mặt đất, rõ ràng bắt đầu cảm thấy bất an. Không ngừng di chuyển sang chân tường bên cạnh.
Hoắc Sơ nhíu mày chắn trước người Mẫn Đăng.
Công nhân nhìn Hoắc Sơ, vô thức cảm thấy sợ hãi, dừng bước.
“Anh đã làm gì?” Hoắc Sơ lạnh mặt nhìn hắn ta chằm chằm, trầm giọng đặt câu hỏi.
“Tôi không làm gì hết á!” Người đàn ông hét lên như vỡ giọng, vẻ mặt chột dạ, “Tôi chỉ uống rượu đến hồ đồ, coi cậu ta thành vợ tôi, tôi ôm lấy chân cậu ta!”
Hoắc Sơ đứng lên, nghe người đàn ông mồm miệng không rõ giải thích, sắc mặt càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Cà vạt thắt chặt trên cổ khiến anh cảm thấy cáu kỉnh.
Lúc nãy anh nhìn kỹ Mẫn Đăng một chút, trên người cũng không có vết thương.
Người đàn ông này nói thật.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người khiến người công nhân kia cảm nhận được uy hiếp.
Hắn ta không ngừng lùi về sau, cuối cùng đặt mông ngồi trên đất, bắt đầu kêu khóc.
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi chỉ cầm tay của cậu ta tự tát tôi mấy bạt tai thôi, cậu ta lại đột nhiên như vậy, chuyện thật sự không liên quan đến tôi!”
“Mua chai nước tới đây.” Hoắc Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264367/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.