Mẫn Đăng trở về từ chỗ viện trưởng Chương, lập tức giục Chương Khâu đưa cậu đến nhà Hoắc Sơ.
Cậu luôn cảm thấy tâm thần bất an, mặc dù trong điện thoại nghe Hoắc Sơ rất bình thường, nhưng tâm trạng hai ngày này của Hoắc Sơ quả thực không tốt. Cậu không yên lòng.
“Mẫn Đăng, mày tiêu đời rồi!” Chương Khâu vừa lái xe vừa rống, “Anh nói cho mày biết, mày thật sự tiêu rồi!”
Mẫn Đăng không nói gì, có lẽ cậu tiêu rồi.
Hai người không nói tiếp nữa, một đường hùng hùng hổ hổ chạy tới nhà Hoắc Sơ.
“Mày đó âm thầm cho anh cục nghẹn lớn mà!” Chương Khâu theo sau cậu ra thang máy, “Mày đừng nói với anh mày bị lão cáo già Hoắc Sơ kia mê hoặc!”
“... Em không có.” Mẫn Đăng bất đắc dĩ, “Em chỉ —— ”
“Mày chỉ cái con khỉ!” Chương Khâu tức chết rồi, “Anh nghiêm túc, tự mày suy nghĩ cho rõ ràng, mày với hắn cũng không chỉ là vấn đề xã hội hai người đàn ông ở bên nhau, hai người có thể còn có vẫn đề khác biệt giống loài!”
Mẫn Đăng đẩy cửa ra, căn phòng vắng vẻ, không có nửa người ở đây.
“Nhà này rộng ghê.” Chương Khâu cảm thán.
Mẫn Đăng nhíu mày cúi đầu gọi điện cho Hoắc Sơ, không có người nghe máy, đổ chuông mãi đến khi tự tắt.
“Sao vậy?” Chương Khâu lại gần, “Không nghe điện thoại của mày?”
Mẫn Đăng mơ hồ hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Lần này trực tiếp tắt máy.
Đặt mạnh chén trà xuống, tạo ra một âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264340/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.