Mẫn Đăng nói xong, bên kia điện thoại im lặng lại, sau đó cúp máy. 
Cậu đợi một lúc, vuốt mắt một cái, cảm thấy mình lại bị người lừa. 
Căn phòng quá yên tĩnh, trái tim đập chậm, cậu cũng sắp không nghe được. 
Điện thoại đột nhiên đổ chuông lấn át tiếng hít thở trong căn phòng, màn hình chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt của Mẫn Đăng. 
Cậu cúi đầu nhìn, là lời mời video Hoắc Sơ gửi tới. 
Lau lung tung trên mặt một cái, kết nối video rất nhanh. 
Ống kính của Hoắc Sơ hơi lung lay, video hơi mờ. 
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ khẽ gọi. 
“... Ừm.” Mẫn Đăng lên tiếng, cẩn thận nhìn tình hình bên Hoắc Sơ. 
Đường sáng bên kia rất tối, hiếm thấy Hoắc Sơ không cạo râu, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, bóng mờ đường cong từ sống mũi thẳng tắp đến hàm dưới chán chường lại lạnh lùng nghiêm nghị. 
Hình ảnh Hoắc Sơ bên trong video không cười, cau mày hững hờ nhìn chằm chằm vào ống kính. 
“Mẫn Đăng?” Video lại trôi chảy lần nữa, dáng vẻ cười của Hoắc Sơ hiện ra. 
Một người cười hoặc không cười, khác biệt rất lớn. 
Lúc này quả thực Hoắc Sơ chính là một thiên sứ. 
“Ừm.” Mẫn Đăng cũng cười lại, ôm chân, đặt di động trên đùi. 
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ nhìn cậu chằm chằm, “Tôi không sao, cậu đừng lo lắng.” 
“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu. 
“Lau mắt đi.” Hoắc Sơ nói. 
Mẫn Đăng lau mắt một cái. 
“Ngày mai tôi về.” Hoắc Sơ nói. 
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264338/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.