“Hoắc Sơ? Cháu còn đang nghe không?” Ninh Tuệ đầu kia điện thoại gọi.
Hoắc Sơ đã không nghe từ lâu, đầu đầy đùi.
Ninh Tuệ nhỏ giọng mắng anh, cảm thấy chuyện làm ăn có lớn hơn nữa, cũng không thể uống đến vậy.
Sau đó nói với anh đã gửi tài liệu cho anh liền cúp điện thoại.
Hoắc Sơ nghe tiếng máy bận trong điện thoại, lên tiếng đáp lại, lắc mạnh đầu một phen.
Vuốt ấn đường, cố sức nghĩ đến lời Ninh Tuệ vừa nói.
Nhưng đành chịu chẳng nhớ rõ cái gì hết.
Chỉ nhỡ rõ… đùi.
Đúng lúc này, Mẫn Đăng được bao bọc trong mùi sữa đẩy cửa đi vào.
Mẫn Đăng vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu trong nhà, nhíu mày đi lên phía trước chưa được hai bước đã nhìn thấy Hoắc Sơ ngồi bệt trên đất. Cậu lo lắng vọt tới, đỡ người lên.
“Anh sao vậy?” Mẫn Đăng sốt ruột nhìn anh.
Ánh mắt Hoắc Sơ mang theo không tỉnh táo và cầu khẩn, há to miệng như muốn nói gì đó với cậu, nhưng không nói ra âm thanh.
Mẫn Đăng thấy thế sốt ruột hơn, cũng không biết anh uống bao nhiêu, đỡ người lên ghế sofa trước.
“Tôi…” Hoắc Sơ nghiêng người tựa vào lưng ghế sofa, thoi thóp mở miệng.
“Anh nói đi.” Mẫn Đăng lo lắng nhìn anh.
“Tôi có thể nhìn đùi cậu không?” Tay Hoắc Sơ mò trên đùi Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng lét lút nguýt một cái, hất tay anh ra, đứng dậy rót một cốc nước ấm đặt trước mặt anh.
Cầm quần áo đi tắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264305/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.